Dù sao cũng sắp đến lễ cập kê của Kỷ Bảo Phù rồi, là vào tháng mười một, chỉ còn hơn nửa năm nữa thôi.
Kết quả trong lúc hai người còn đang nói chuyện, thì đột nhiên thấy Kỷ Bảo Phù lau nước mắt rồi đứng lên. Hai người đứng đây nhìn lén nãy giờ thầm nói không hay rồi, nhưng lại trốn không kịp nữa. Khi Kỷ Bảo Phù vừa xoay người đã nhìn thấy hai nàng.
Ba người nhìn nhau, vẻ mặt đầy xấu hổ. Cuối cùng Kỷ Bảo Nhân đành kéo Kỷ Thanh Thần đi qua đó.
“Lục muội, muội vẫn ổn chứ?” Kỷ Bảo Nhân cẩn thận hỏi, quan hệ của Kỷ Bảo Phù và nàng ấy rất bình thường, không tốt mà cũng chẳng xấu.
Kỷ Thanh Thần im lặng nhìn nàng ấy, Kỷ Bảo Phù ngược lại có chút khẩn trương, còn hơi xấu hổ cười với Kỷ Bảo Nhân một cái, giải thích: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ đừng hiểu lầm. Muội không cố ý ở đây khóc đâu, cũng không cố ý phá hỏng không khí vui mừng của đại đường ca.”
“Cái đó không sao, nhưng tại sao muội lại khóc?” Kỷ Bảo Nhân nhẹ giọng hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT