Kỷ Thanh Thần đi ra ngoài, còn chưa đi được bao lâu đã nghe thấy tiếng cười đùa từ bên ngoài vọng đến, nàng tò mò nhìn thử thì thấy một thân ảnh quen thuộc, bên cạnh còn có mấy nha hoàn đang cầm túi lưới mà đứng một bên đợi lệnh. Đi lại gần hơn chút nữa thì thấy Kỷ Bảo Phỉ đang chơi cùng với một tiểu cô nương chạc tuổi nàng ta, hai người đang cùng nhau bắt bươm bướm trong hoa viên
“Sao muội lại ở đây, tỷ sẽ không để muội chơi cùng đâu.” Kỷ Bảo Phỉ nhìn Kỷ Thanh Thần, nàng ta kiêu ngạo mà nói một câu, nói xong lại còn tránh sang một bên.
Kỷ Thanh Thần lúc này mới nhìn rõ thứ đồ ở bên kia, là một chiếc bình thủy tinh, chiếc bình này có độ dày bằng với một chén trà, chiều dài chỉ khoảng một cánh tay của trẻ con, ở trên miệng bình còn có một cái nắp. Vì bình này làm từ thủy tinh nên nàng có thể nhìn rõ đồ vật ở bên trong, lúc này trong bình đã có ba, bốn chú bướm.
Mặc dù hiện giờ thủy tinh đã không phải thứ đồ hiếm lạ gì, nhưng lại có thể lấy ra một chiếc bình thủy tinh lớn như thế để cho hai đứa nhóc con tùy tiện chơi, xem ra càng cần phải đánh giá lại bên trong phủ Đông một lần nữa rồi.
Kỷ Thanh Thần không muốn đấu võ mồm với Kỷ Bảo Phỉ, nàng đang định kéo Bồ Đào rời đi thì bị nàng ta chặn lại.
“Muội muốn đi đâu?” Kỷ Bảo Phỉ không khách khí hỏi.
Kỷ Thanh Thần không khỏi buồn cười, mới vừa nãy nàng ta còn nói sẽ không chơi cùng với nàng, hiện tại lại không muốn để nàng rời đi, đứa nhóc này rốt cuộc là muốn làm cái gì. Nhưng mà Kỷ Thanh Thần vẫn nhẹ nhàng nói: “Muội nghe nói Đại tỷ tỷ đang vẽ tranh ở bên hồ nên muốn đi đến đó.”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
“Tổ mẫu đã nói chúng ta không được đi đến bên hồ, muội dựa vào cái gì mà muốn đi qua bên đó.” Kỷ Bảo Phỉ vừa nghe thấy ý định của nàng thì lại càng không vui.
Kỷ Thanh Thần hơi bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Muội chỉ muốn đến tìm đại tỷ thôi, nhưng hiện giờ tỷ ấy đang vẽ tranh ở bên hồ.”
Kỷ Bảo Phỉ nghe xong liền cáu kỉnh giống như mèo bị dẫm phải đuôi, nàng ta banh mặt ra lớn tiếng nói: “Đại tỷ tỷ của muội cho dù biết vẽ tranh thì thế nào? Còn không phải là không gả đi được sao. Tỷ thấy rõ ràng là không có ai thèm cưới tỷ tỷ của muội cho nên tổ mẫu của muội mới muốn mang theo tỷ tỷ của muội đi đến kinh thành tìm một mối hôn sự tốt đấy. Cái gì cũng muốn học theo đại tỷ tỷ của tỷ, đúng là không biết xấu hổ!”
Người lớn thường nói trẻ con ngây thơ không biết gì, nhưng mà lời của trẻ con nói ra mới chính là con dao có lực sát thương lớn nhất.
Kỷ Thanh Thần bị nàng ta hét vào mặt như thế thì sững sờ một hồi lâu. Chờ đến lúc nàng lấy lại tinh thần thì cũng không vui mà đáp trả: “Tỷ mau xin lỗi ngay, ai cho tỷ nói đại tỷ tỷ của muội như thế, tỷ dựa vào cái gì mà muốn bôi nhọ đại tỷ tỷ của muội!”
“Ta không thèm bôi nhọ tỷ ấy, ai mà không biết tỷ ấy là trưởng nữ tang gia, rõ ràng là không thể nào gả ra bên ngoài được, chỉ có tổ mẫu của mi đang muốn muốn lừa gạt người khác cưới tỷ tỷ của mi! Lại còn muốn so sánh với đại tỷ tỷ của phủ Đông ta, tưởng bản thân đẹp lắm sao!”( truyện đăng trên app TᎽT )
Kỷ Bảo Phỉ cực kỳ đắc ý, nàng ta cảm thấy bản thân mình nói không hề sai, tỷ tỷ của Kỷ Thanh Thần thì làm sao mà so sánh được với tỷ tỷ của nàng ta cơ chứ.
“Xin lỗi.” Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Thanh Thần lúc này đã nghẹn đến đỏ bừng, đôi mắt đen long lanh thường ngày bây giờ cùng đã bị một làn hơi nước che phủ, nhưng nàng nói xong lại quật cường mím môi, nhất định không thể hiện ra một tia mềm yếu nào.
“Những gì ta nói….”
Kỷ Bảo Phỉ còn chưa nói xong thì Kỷ Thanh Thần đã lao qua, cả người nàng giống như một viên đại bác nhỏ đâm về phía Kỷ Bảo Phỉ. Bởi vì quá đột ngột nên không ai kịp phản ứng, Kỷ Thanh Thần đẩy Kỷ Bảo Phỉ ngã xuống nền đất. Mặc dù ở bên dưới là một thảm cỏ, nhưng Kỷ Thanh Thần vẫn đang đè lên người Kỷ Bảo Phỉ khiến cho nàng ta đau đến độ rơm rớm nước mắt, cũng chuẩn bị khóc lên.
Nàng có thể nhịn việc Kỷ Bảo Phỉ bắt nạt nàng, nhưng tuyệt đối không thể nhịn được việc nàng ta sỉ nhục tỷ tỷ của nàng!
Kỷ Thanh Thần ngồi trên người của Kỷ Bảo Phỉ ngón tay nhỏ chỉ thẳng vào mặt nàng ta mà nói: “Xin lỗi, mau xin lỗi cho ta!”