Không phải Ân Đình Cẩn cố tình nói câu này cho riêng Kỷ Thanh Thần nghe, mà chỉ là hai ngày nay trong lòng ông ấy rất khổ sở. Tuy ông ấy đã dẫn cả mưu sĩ của Vương phủ theo, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được số đông.
“Cữu cữu, thực ra người không cần chấp nhặt với vị Quách đại học sĩ kia. Suy cho cùng tuy là triều vụ đều do ông ta tạm thời nắm giữ toàn bộ, nhưng bên trên ông ta còn có Hoàng Hậu nương nương. Nếu Hoàng Hậu đồng tình với cách làm của cữu cữu, lẽ nào ông ta còn có thể cố chấp không chịu?” 
Kỷ Thanh Thần mở miệng nhỏ giọng nói.
Ân Đình Cẩn không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Ngược lại Kỷ Thanh Thần táo bạo nói thêm: “Con biết vị Quách đại học sĩ này thật là đáng giận, cứ luôn ép buộc cữu cữu. Nhưng hiện tại điều quan trọng nhất không phải vị Quách đại học sĩ đó, mà là cữu cữu nên đăng cơ sớm chút. Dù gì nước không thể một ngày không có vua, triều chính hiện giờ để một thần tử nắm giữ toàn bộ, thật sự là khiến bá tánh thiên hạ vô pháp buông xuôi.”
Ân Đình Cẩn trái lại thấy giống Kỷ Diên Sinh, vì không ngờ tiểu cô nương lại có kiến giải như vậy, đúng là một câu nói thức tỉnh người chìm trong mộng. Thực ra cũng khó trách Ân Đình Cẩn, trước giờ ông ấy cư ngụ ở Liêu Đông, có tai mắt của phủ Tĩnh Vương trong kinh thành, bây giờ thực sự tới kinh rồi vẫn thấy cảm giác trước mắt là một màu đen mù mờ khó tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play