Nàng tìm được vài chiếc lá cây ở quanh đó, cẩn thận bưng nước quay về, nàng mới nhận ra rằng Bùi Thế Trạch đang nhắm mắt. Nàng tưởng chàng đã ngủ, nhưng may thay chàng đã mở mắt ngay khi nàng bước đến.
Chờ Bùi Thế Trạch uống hết nước, Kỷ Thanh Thần hỏi: “Thị Tử ca ca, chàng đói không?”
Nhưng lần này nàng bất ngờ bị chàng kéo vào trong lồng ngực, cánh tay chàng ôm chặt nàng, giống như sợ nàng chạy mất. “Không được chạy ra ngoài nữa, ta không khát cũng không đói bụng.”
Nàng dựa vào trong lồng ngực Bùi Thế Trạch, nghe thấy tiếng thở nặng nề của chàng, rồi lại nghĩ đến vết thương của chàng. Nhưng vừa cử động một cái đã bị chàng giữ chặt. “Ngủ đi.”
Chàng còn ngang ngược nói nàng không được nhúc nhích, vốn dĩ nàng cũng muốn phản đối, nhưng cái ôm của chàng thực sự quá ấm áp và thoải mái. Kỷ Thanh Thần vừa bôn ba vừa lo lắng sợ hãi suốt cả một buổi tối cuối cùng cũng ngủ thiếp đi dưới sự ngang ngược độc đoán của chàng. 
Kỷ Thanh Thần bị một mùi hương thơm phức đánh thức, khi nàng mở mắt ra thì nghe thấy bụng mình đang kêu đói. Nam tử ngồi trước đống lửa lúc này chắc đã nghe thấy động tĩnh nàng tỉnh dậy, bèn quay người lại nói: “Lại đây, có thể ăn được rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play