Lúc này, Kỷ Thanh Thần ngồi trong xe ngựa nghe thấy Bùi Thế Trạch đang nói chuyện ở bên ngoài, nàng biết vết thương của chàng đã được xử lý xong nên vội vàng xuống xe chạy đến chỗ chàng: "Thị Tử ca ca, vết thương của chàng không thể lập tức lên đường được."
"Ta không sao, điều quan trọng nhất bây giờ là sự an toàn của nàng." Bùi Thế Trạch nhẹ nhàng mỉm cười với nàng, nàng nhìn khuôn mặt tái nhợt của chàng thì trong lòng vô cùng đau lòng.
“Đều là tại ta khiến chàng gặp rắc rối.” Kỷ Thanh Thần áy náy nói, chàng là Định Quốc công thế tử, cũng không liên quan gì tới việc phủ Cảnh Vương phủ có loạn, nếu không phải là vì cứu nàng, chàng cũng sẽ không vội chạy tới đây.
“Nha đầu ngốc.” Bùi Thế Trạch vươn cánh tay còn lại không bị thương của mình ra nhẹ nhàng chạm vào tóc nàng, lúc này nàng vẫn đang mặc y phục nam nhân, mái tóc đen dày được buộc lại bằng dây màu xanh.
Bùi Thế Trạch thấy nàng rưng rưng nước mắt thì lập tức nói: "Đừng khóc, bây giờ nàng quay lại xe ngựa nghỉ ngơi đi."
"Thị Tử ca ca." Nàng muốn Bùi Thế Trạch đừng quan tâm chuyện này, chỉ cần chàng thoát thân thì đại cữu cữu sẽ không làm khó chàng. Nhưng nghĩ tới Tố Hinh thì nàng lại cảm thấy bây giờ không nên nói ra lý do.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play