Ông ấy chưa từng nuôi nữ nhi bao giờ, nhưng ông ấy vẫn không ngờ nữ nhi lại ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy.
Kỷ Thanh Thần gật đầu, nàng nhẹ giọng nói: “Cữu cữu đừng lo lắng, cho dù con không có thưởng, con vẫn sẽ đọc sách cho ngoại tổ phụ nghe. Nhưng con tin cữu cữu nhất định sẽ không quên.”
“Con đúng là tinh quái mà.”
Ngày thứ hai Ân Đình Cẩn rời đi, nhưng ông ấy cũng không nói rõ là đi đâu, dù sao việc ông ấy đi thảo nguyên càng ít người biết càng tốt. Chỉ là lúc sau, không biết vì sao Kỷ Thanh Thần luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tuy nhiên, trong phủ lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả Ân Nguyệt Nghiên cũng tốt hơn nhiều. Thay vào đó, Trần Uẩn nhìn thấy Kỷ Thanh Thần mỗi ngày đều đến đọc sách cho lão vương gia thì cũng bị chính mẫu thân mình ép phải ngồi cùng.
Chỉ có điều mùi dược liệu trong phòng này quá nồng, nàng ta không thích mùi này, cũng không muốn lại gần, còn bị Ân Trân mắng tận ba lần mới chịu đến một lần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play