Lãm Nguyệt Lâu xây ngay bên cạnh hồ cảnh của Kỷ gia, là một lầu các nhỏ ba tầng. Từ tầng ba còn có thể phóng mắt trông ra tận ngoài phủ, phong cảnh xung quanh rất đẹp. Nhưng Lãm Nguyệt Lâu không mở cửa tự do, chỉ khi nào trong phủ có tiệc mừng thì mới đón khách vào chiêm ngưỡng.
Bữa tiệc lần này Kiều đại thái thái sai người chuẩn bị điểm tâm cho các cô nương và mở Lãm Nguyệt Lâu, tất nhiên mọi người đều rất vui. Đến khi vào Lãm Nguyệt Lâu thì lại chia ra ranh giới rõ ràng.
Ngoại trừ tiểu thư Kỷ gia còn có con cái của bạn bè người thân theo trưởng bối trong nhà đến đây. Bởi vì tuổi tác chênh lệch, lớn như Kỷ Bảo Ánh và Kỷ Bảo Cảnh thì đã là cô nương nên hiển nhiên sẽ đoan trang nhã nhặn ngồi yên uống trà nói chuyện.
Nhưng trẻ con năm sáu tuổi giống Kỷ Bảo Phỉ thì cũng chẳng đứa nào chịu ngồi yên.
Mới ngồi chưa ấm chỗ, đến trà bánh còn không ăn mà Kỷ Bảo Phỉ đã đòi ra ngoài chơi. Như bình thường thì Kỷ Bảo Ánh cũng không cản nhưng hôm nay rất nhiều khách, có cả tiểu thư nhỏ tuổi, nàng ấy lo rằng nha hoàn chỉ dời mắt chốc lát thôi sẽ xảy ra chuyện.
Thế nên Kỷ Bảo Ánh cầm điểm tâm dỗ dành: “Phỉ nhi, muội ngồi ngoan trong này ăn điểm tâm nhé. Chờ lát nữa rồi đại tỷ đưa muội đi chơi.”
Mặc dù Kỷ Bảo Phỉ không vui nhưng vẫn nghe lời nàng ấy.
Cùng lúc đó Tam tiểu thư Kỷ Bảo Vân ngồi cạnh nhìn sang Kỷ Thanh Thần cười nói: “Bây giờ Nguyên Nguyên của chúng ta đúng là càng lớn càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, giống một tiểu thục nữ rồi. Phỉ nhi, muội không được nghịch ngợm như vậy nữa nha.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Kỷ Thanh Thần đang cúi đầu ăn điểm tâm tự nhiên lại được nhắc tên nên ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Cơ mà Kỷ Bảo Phỉ nghe được câu này thì phản xạ còn nhanh hơn cả chính nàng, hừ một tiếng rồi khẽ càu nhàu: “Có gì hay ho đâu chứ, rõ là giả tạo.”
Kỷ Bảo Cảnh nhàn nhạt liếc Kỷ Bảo Vân, vươn tay xoa cánh tay nhỏ mũm mĩm của Kỷ Thanh Thần, chỉ vào bánh hoa sen trước mặt: “Nguyên Nguyên có muốn ăn món kia không?”
*Bánh hoa sen ngàn lớp hay Hà Hoa Tô là món trà chiều truyền thống rất nổi tiếng của người Hàng Châu.
Kỷ Thanh Thần cúi đầu nhìn thoáng qua bánh hoa quế trong tay mình, lắc đầu ngoan ngoãn đáp: “Tỷ tỷ, muội ăn món này là được rồi.”
*Bánh quế hoa
( truyện đăng trên app TᎽT )
Tuy chuyện bị lảng đi nhưng Kỷ Thanh Thần vẫn nhạy cảm nhận ra được vừa nãy Kỷ Bảo Vân cố ý nói câu đó. Rõ ràng nàng ấy biết nàng và Kỷ Bảo Phi không ưa nhau mà cứ cố tình khen mình trước mặt nàng ta.
“Chúng ta cứ ngồi đây mãi cũng không được gì, chi bằng chơi trò tửu lệnh* đi.” Kỷ Bảo Ánh là chủ nhà nên mặc dù tính cũng chẳng hướng ngoại nhưng hôm nay khó trốn được nhiệm vụ đãi khách.
*Thời xưa, ở Trung quốc, khi bạn bè họp nhau uống rượu, họ thường bày ra trò chơi gọi là tửu lệnh, để giúp thêm hứng, thấy rượu ngon hơn. Tửu lệnh được tiến hành như sau: Trước khi uống, họ bầu một người làm lệnh quan, có nhiệm vụ đề nghị luật chơi để mọi người bàn cãi, sửa đổi, thêm bớt. Sau khi được mọi người chấp thuận, luật chơi trở thành hiệu lệnh. Lệnh quan phải thi hành hiệu lệnh trước, rồi sau đó mỗi người phải thi hành hiệu lệnh một lần. Ai thi hành đúng thì chỉ phải uống một chén nhỏ, gọi là rượu thưởng. Ai thi hành sai hoặc không thi hành thì phải uống một bát lớn, gọi là rượu phạt.
Có một cô nương mặt tròn tò mò: “Ở đây đâu có rượu, sao mà chơi trò tửu lệnh được.”
“Lấy trà thay rượu cũng vậy.” Kỷ Bảo Vân lập tức đề xuất. Nàng ấy nhìn một vòng xung quanh, vừa cười vừa nói: “Đã gọi là lấy trà thay rượu thì người thua sẽ phải uống hết một ly trà, đến lúc đó xem ai phải đi giải quyết trước.”
Mọi người vừa nghe luật đã hơi đỏ mặt, cùng oán trách nhìn sang nàng ấy. Thì ra nàng ấy ôm ý đồ nghịch ngợm này.
Kỷ Bảo Ánh vội nói: “Tam muội muội, chỉ là chơi vui thôi mà, đâu nhất thiết phải như vậy…”
“Ánh tỷ tỷ, muội thấy ý tưởng của tam muội khá hay.” Kỷ Bảo Cảnh vẫn luôn yên lặng bỗng lên tiếng, thế mà lại đồng ý với luật của Kỷ Bảo Vân.
Cứ cố tình là Kỷ Bảo Vân vẫn chẳng hiểu ra, liếc nàng ấy một cái rồi cười tiếp lời: “Chẳng mấy khi Đại tỷ tỷ nghĩ giống muội.”
Kỷ Bảo Cảnh nhẹ nhàng cười, Kỷ Thanh Thần đang ngồi ăn bánh ngọt bên cạnh nhìn nụ cười vừa đoan trang vừa ấm áp này của nàng ấy mà bỗng thấy trong lòng run sợ.
Đã quyết định rồi thì Kỷ Bảo Ánh sai người chuẩn bị trà, còn Kỷ Bảo Cảnh thì khoác tay lên vai Kỷ Thanh Thần, ghé sát tai nàng khẽ nói: “Nguyên Nguyên, lát nữa phải nhìn kỹ vào nha.”
Kỷ Thanh Thần nhìn nàng ấy chớp chớp mắt, không hiểu ý câu này lắm? Nhìn? Nhìn cái gì cơ. Chẳng qua dù trong lòng có thắc mắc cỡ nào thì nàng vẫn cầm chặt bánh hoa sen trên tay.
Kỷ Bảo Cảnh nhìn đôi mắt to long lanh ấy mà suýt bị u mê, vẫn nhịn không được phải nhéo gương mặt bầu bĩnh của nàng mới chịu.
Trong lúc đó Kỷ Bảo Ánh đã cho người dâng ly trà. Tuy gọi là trò tửu lệnh nhưng dùng trà thay rượu nên dù uống nhiều nước quá thì cũng chỉ đi giải quyết thêm mấy lần mà thôi, không phải chuyện gì to tát.
Trong các tiểu thư đang ngồi đây, Kỷ gia có ba người lớn nhất tham gia. Ba người khách còn lại cũng là con gái nhà cao cửa rộng, đều thuộc phủ Chân Định, ai nấy một bụng thơ ca nên hẳn sẽ không bị mất mặt.
Các tiểu thư lớn hơn muốn chơi trò tửu lệnh nên mấy đứa nhỏ cũng không ngồi yên được, Kỷ Bảo Phỉ đi lên tầng ba ngắm phong cảnh. Kỷ Bảo Ánh dứt khoát sai nha hoàn đi cùng nàng ta, còn Kỷ Thanh Thần và Kỷ Bảo Nhân thì ở lại.
Tất nhiên Kỷ Thanh Thần sẽ ngồi với Kỷ Bảo Cảnh, còn Kỷ Bảo Nhân ngồi cạnh Kỷ Bảo Vân.
“Chúng ta đã nói rõ rồi, ai thua phải uống hết một ly trà, không được đổi ý.” Lúc bắt đầu Kỷ Bảo Vân vẫn rất đắc ý.
Trong những người ngồi đó có đích nữ Tri phủ Lưu gia của phủ Chân Định tên là Lưu Nguyệt Nương. Nàng ấy vẫn luôn ngứa mắt với thái độ kiêu căng của Kỷ Bảo Vân nên khi nghe thế lập tức đáp lại đầy mỉa mai: “Ta đang định nói câu này đấy. Đến khi thua cũng không được nhờ người khác uống thay.”