Có điều nàng là Nguyên Nguyên, sao chàng có suy nghĩ ấy với nàng. Chàng bị chính mình gây chấn động ngồi ngây tại chỗ, đồng thời Kỷ Thanh Thần ngồi dậy nhìn chàng không nói lời nào, cũng ngượng ngùng mở miệng. Nàng biết Thị Tử ca ca tuyệt đối không chiếm hời của nàng, là do hai nha hoàn kia đi đến, chàng mới dựa gần vào người nàng như vậy. Huống hồ, Thị Tử ca ca còn bảo vệ đầu của nàng, nghĩ đến đây, Kỷ Thanh Thần liền cảm thấy ngọt ngào, quả nhiên Thị Tử ca ca vẫn thích nàng. Cho dù bọn họ không gặp nhau nhiều năm, nhưng chàng vẫn luôn bảo vệ nàng.
Nghĩ đến đây, Kỷ Thanh Thần bèn ngọt ngào mở miệng nói: “Thị Tử ca ca, lần này chàng trở về sẽ không rời đi nữa chứ?”
Bùi Thế Trạch nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng, cơ thể chàng như có một đốm lửa đốt cháy, giọng nói dịu dàng và ngọt ngào của nàng không những không khiến ngọn lửa trong chàng biến mất mà ngược lại còn bùng cháy dữ dội hơn. Chàng chợt quay đầu lại, nhìn tiểu cô nương đang nghiêng đầu nhìn mình dưới ánh trăng.
Mái tóc dày đen nhánh của nàng xõa trên nền trung y màu hồng, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ của nàng càng trở nên rạng rỡ, trắng trẻo như được phủ một lớp sa mỏng, trông nàng đẹp như tiên tử cung trăng chứ không phải phàm nhân trong chốn trần gian này.
Kỷ Thanh Thần bị chàng nhìn chằm chằm có chút kỳ quái, lẽ nào vấn đề này không thể hỏi sao? Nàng đang định chuyển chủ đề thì Bùi Thế Trạch lại mở lời: “Có lẽ vậy.”
Chỉ là khi chàng vừa mở miệng, chất giọng có phần thô ca kia khiến Kỷ Thanh Thần giật mình. Nàng lập tức hỏi: “Thị Tử ca ca, giọng của chàng làm sao vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play