Nhưng khi Vệ di nương nghe tin người cửu mẫu độc ác của mình đã qua đời, chỉ cảm thấy trong lòng vơi đi chút thù hận. Cho nên đối với đứa nhỏ Kiều Sách này nàng ta cũng không có chán ghét như vậy, dù sao bây giờ hắn ta đã là một đứa trẻ mồ côi không phụ mẫu, nàng ta đâu cần vì những thù xưa oán cũ, mà gieo oán trách lên người một đứa nhỏ chứ.
Hơn nữa bây giờ Kiều Sách đã là cử nhân, đợi khi hắn ta tham gia kỳ thi mùa xuân, biết đâu sẽ có cơ hội đề danh kim bảng, nói không chừng đến lúc đó có thể trở thành chỗ dựa cho chính mình và Phù nhi. Khi suy nghĩ đến đây, Vệ di nương đối với hắn ta có thêm chút ấm áp.
"Di nương, Đoan Ngọ sắp đến rồi, Kiều biểu ca ở kinh thành một mình cũng không có ai để nương tựa, bằng không chúng ta mời huynh ấy đến đây đi, ăn tết chung cho náo nhiệt." Kỷ Bảo Phù nhẹ nhàng nói.
Vệ di nương nhìn Kỷ Bảo Phù, thấy vẻ ngượng ngùng trong mắt nàng ấy, giọng điệu nhẹ nhàng khó tả, bình tĩnh nói: “Tuy bây giờ Kiều Sách có danh cử nhân trong người, nhưng hắn ta không có phụ mẫu, trong nhà lại không có căn cơ gì. Sau này chúng ta muốn qua lại với hắn ta, chỉ sợ là không thể được.”
Vì Vệ di nương sợ Kỷ Bảo Phù có những ý nghĩ không nên có, nên nhanh chóng nói rõ ràng. Nàng ta chỉ là thiếp của Kỷ phủ, tuy không có địa vị tôn quý, nhưng Kiều Sách cũng là dựa vào thân phận này của nàng ta, mới có thể vào Kỷ gia thăm hỏi. Vì vậy, nếu hắn ta có hảo cảm với Phù nhi, đợi sau khi hắn được đề danh kim bảng rồi nói cũng chưa muộn.
Nếu hắn ta mãi chỉ là một cử nhân ngay cả Vệ di nương cũng sẽ coi thường. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT