Kỷ Diên Đức thở dài, cũng không nói nữa mà gọi người dìu Hàn thị và Kỷ Bảo Vân vội vàng rời đi.
Dù Kỷ Thanh Thần được Kỷ Diên Sinh ôm trong lòng, nhưng cái đầu nhỏ vẫn đặt trên vai ông nhìn về phía sau. Đợi đến khi không còn nhìn thấy nhà chính của tổ mẫu nữa nàng mới thất vọng hỏi: “Phụ thân, chắc tổ mẫu đau lòng lắm phải không?”
Thân tôn nữ nói với bà những lời như thế, sao bà có thể không đau lòng được chứ. Mặc dù người tổ mẫu thích đúng là nàng, nhưng không có nghĩa bà không yêu thương những tôn nữ khác.
Đặc biệt là Kỷ Bảo Vân, tuổi còn nhỏ đã bị bệnh đậu mùa, người trong nhà còn tưởng sẽ không cứu được. Là tổ mẫu đã mang nàng ấy về nông thôn, cẩn thận chăm sóc mới bảo vệ được mạng nhỏ của nàng ấy. Nhưng hôm nay bị nàng ấy chỉ trích như thế, làm sao bà có thể không đau lòng được đây.
Kỷ Diên Sinh chỉ thở dài một hơi, không trả lời nàng.
Tằng Dung liên tục phái người đến đình viện của lão thái thái nghe ngóng tin tức, khi có tin Kỷ Diên Sinh và hai nữ nhi trở về liền dẫn theo nha hoàn ra cửa đón. Lúc này màn đêm đã buông xuống, nhưng hai chiếc đèn lồng ở cửa viện vẫn lóe lên chút ánh sáng mờ nhạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play