Lão thái thái đã có khi nào ghét bỏ nàng, lúc trước nàng còn nhỏ, thậm chí còn từng tè dầm ở trên người bà.
Lúc này Kỷ Bảo Cảnh đứng ở bên cạnh lập tức nói: “Nguyên Nguyên, không được làm ầm ĩ như vậy, tổ mẫu mệt mỏi rồi.”
Nói xong, liền đi lên định kéo nàng xuống, nhưng Kỷ Thanh Thần bám chặt người lão thái thái, cuối cùng vẫn là lão thái thái lên tiếng: “Được rồi, tổ mẫu thích nhất là Nguyên Nguyên nhà chúng ta, cho nên Nguyên Nguyên muốn dựa thế nào thì dựa thế đó.”
Kỷ Thanh Thần nghe xong, còn đắc ý hướng về phía Kỷ Bảo Cảnh khịt cái mũi nhỏ, lại khiến cho Kỷ Bảo Cảnh tức giận đến nở nụ cười, nói: “Nói tới nói lui, cuối cùng chỉ có một mình tỷ là người xấu.”
“Nguyên Nguyên vào trong vườn chơi vui không?” Lão thái thái nghe trưởng tôn nữ nói, chỉ cười vuốt tóc tiểu nha đầu trong lòng, hòa ái hỏi.
Nói tới đây, Kỷ Thanh Thần thật sự có chuyện muốn nói.
Nàng chỉ vào Bồ Đào phía sau nói, “Tổ mẫu, đại tỷ tỷ cực kỳ lợi hại, vẽ một bức tranh tặng cho con, tổ mẫu đóng khung giúp con nha, con muốn treo bức tranh ở trong phòng.”
Trước đây nàng từng nghe nói về Kỷ Bảo Cảnh, là người khiến người khác cực kỳ ghen tị, cháu gái của hoàng đế, Tấn Dương hầu phu nhân, phu thê ân ái, trượng phu ôn nhu săn sóc. Nhưng lần này, nàng nhận ra rằng trong số rất nhiều tên tuổi nổi danh như vậy, người ít xuất hiện nhất lại chính là Kỷ Bảo Cảnh. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.
Kiếp trước nàng cũng thỉnh tiên sinh đến nhà dạy dỗ, được xưng cầm kỳ thi họa đều đã học qua, khi ở Tô Châu còn có danh tài nữ. Nhưng khi nhìn thấy tranh của Kỷ Bảo Cảnh, mới phát hiện trên đời này có người ưu tú mọi mặt như vậy, không chỉ có cầm kỳ thi họa không gì không thông, mà ngay cả nữ hồng* cũng xuất sắc như vậy.
* nghệ thuật nữ tính (ví dụ: may vá)
Kỷ Thanh Thần càng ở bên cạnh nàng ấy thì lại càng thích người trưởng tỷ này.
“Vậy tổ mẫu cũng muốn xem một chút.” Lão thái thái nghe lời Kỷ Thanh Thần nói, lập tức bảo.
Ngược lại Kỷ Bảo Cảnh trừng Kỷ Thanh Thần một cái, có chút buồn cười nói: “Muội đó, cứ thích khoa trương hết lần này đến lần khác, hôm nay muội khen ngợi trước mặt tổ mẫu như vậy, nếu lát nữa tổ mẫu nhìn cảm thấy không tốt, tỷ tỷ sẽ xử lý muội đó.”
“Tổ mẫu, người nghe lời tỷ tỷ nói kìa, người mau mau khen tỷ tỷ vẽ đẹp cỡ nào nha.” Kỷ Thanh Thần vội vàng kéo cánh tay của lão thái thái.
“Muội đó…” Kỷ Bảo Cảnh thật sự bị nàng đánh bại.
Nhưng sau khi lão thái thái nhìn thấy bức tranh Kỷ Bảo Cảnh vẽ, cũng không khỏi gật đầu khen ngợi, quat thục là một tác phẩm xuất sắc. Mà nhìn lại trưởng tôn nữ của bà, lại càng cảm thấy chỗ nào cũng tốt, tuy rằng mất nương khi còn nhỏ, nhưng tính tình lại điềm tĩnh kiên định, đối nhân xử thế cũng chưa từng làm cho người ta phải soi mói. Cho nên bất luận như thế nào lão thái thái cũng phải tìm cho nàng ấy một nhà chồng tốt, cháu gái của bà không thể nào xứng đôi với một thiếu niên tầm thường.( truyện đăng trên app TᎽT )
Tổ tôn đâu nói đùa, nha hoàn đi vào bẩm báo, nói là gã sai vặt của Kỷ Diên Sinh tới.
Sau khi được gọi vào, gã sai vặt báo Nhị lão gia hôm nay sẽ tới bồi lão thái thái dùng bữa, còn mang theo món chân giò pha lê* mà Thất tiểu thư thích ăn nhất.
*水晶肘子:
Sau khi cho gã sai vặt lui ra, lão thái thái thấy trên mặt Kỷ Thanh Thần không có biểu tình gì, không khỏi nói tốt thay nhi tử: “Con nhìn xem, phụ thân con vẫn là thương con nhất. Nói cùng ta dùng bữa là giả, đến thăm tỷ muội các con mới là thật, còn mang cho con món con thích ăn nhất.”
Kỷ Thanh Thần tuy im lặng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười.
Nhưng đợi đến tận khi trời tối, vẫn không thấy người đến, lão thái thái đang chuẩn bị phái người đi tìm. Chỉ thấy gã sai vặt kia lại tới, vừa tiến vào, trên mặt liền mang theo vẻ khó xử nói: “Hồi bẩm lão thái thái, thân thể Vệ di nương bên kia có chút không thoải mái, Nhị gia đi xem một chút, mời lão thái thái và hai vị tiểu thư dùng bữa trước.”
Sau đó hắn ta đem hộp thức ăn mang đến giao cho Phù Dung bên người lão thái thái.
Sắc mặt lão thái thái không thay đổi, bảo Phù Dung mở hộp thức ăn ra, nắp hộp mới hé ra một khe hở, mùi thơm đã xông vào mũi. Lão thái thái hài lòng gật đầu, cười nói: “Vậy chúng ta không đợi nữa, món chân giò pha lê này này chỉ bà cháu chúng ta ăn, không để lại cho phụ thân ngươi dù chỉ là một miếng.”
Kỷ Bảo Cảnh lập tức kéo tay Kỷ Thanh Thần, cười nói: “Tổ mẫu nói rất đúng, chúng ta hôm nay sẽ ăn sạch, không để lại cho phụ thân một mảnh nào.”
Chờ bữa tối bên này dùng xong, lão thái thái vẫn phái đại nha hoàn Mẫu Đơn tới Đào Hoa Các nhìn thoáng qua.
Chờ nha hoàn trở về, Kỷ Bảo Cảnh đã dẫn Kỷ Thanh Thần trở về nghỉ ngơi, Mẫu Đơn thành thật bẩm báo: “Lão thái thái, vừa rồi Nhị lão gia phái người đi mời Chu đại phu, nhưng đại phu cũng nói đứa nhỏ trong bụng Vệ di nương không sao cả, chỉ là suy nghĩ quá nhiều mà thôi.”
“Suy nghĩ quá nhiều.” Lão thái thái nghe nói như thế liền cười lạnh, khuôn mặt luôn luôn hiền hòa hiện lên sự tức giận: “Còn không phải là nghe nói chuyện Nhị Lang muốn tục huyền nên lại làm mình làm mẩy sao.”
“Lão thái quá bớt giận, dù sao cũng chỉ là một di nương, không đáng để người phải nổi giận.” Tiền ma ma nhanh chóng tiến lên, vuốt ve lưng bà, khuyên nhủ nói.
Lão thái thái thở dài một hơi, “Ta đâu có giận nàng ta, ta chỉ giận Nhị Lang, vẫn luôn bị nàng ta che mắt như vậy. Vì tranh sủng mà mang đứa nhỏ trong bụng ra để làm cớ, nàng ta cũng không sợ làm mất phúc khí của đứa nhỏ kia.”
Nói xong, lại thở dài nặng nề.
Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà.
Lúc này Kỷ Thanh Thần cũng không biết việc đang xảy ra, Kỷ Bảo Cảnh sai người đi lấy nước hầu hạ nàng rửa mặt, sau khi rửa sạch sẽ, nàng mặc trung y ngồi trên giường, Kỷ Bảo Cảnh tự mình giúp nàng cắt móng tay.
“Hài tử của Vệ di nương sẽ không có vấn đề gì chứ?” Kỷ Thanh Thần vươn tay nhỏ mum múp thịt, có thể thấy rõ lúm đồng tiền nhỏ trên mu bàn tay.
Từ nhỏ móng tay của nàng đều do Kỷ Bảo Cảnh cắt, nghe nói khi còn nhỏ mặc kệ là bà vú hay là nha hoàn nào, chỉ cần nắm lấy tay nàng, nàng liền khóc lớn không ngừng. Cũng chỉ khi Kỷ Bảo Cảnh ôm nàng, nàng mới có thể an tĩnh lại.
Cho nên mãi đến tận bây giờ, Kỷ Bảo Cảnh vẫn tự mình cắt móng tay cho nàng.
Kỷ Bảo Cảnh cúi đầu, cẩn thận mà nắm bàn tay nàng, động tác chậm rãi nhẹ nhàng, cắt xong móng tay đầu tiên, không nhanh không chậm mở miệng: “Muội quan tâm nàng ta làm cái gì, sẽ không có việc gì với nàng ta đâu.”
Kỷ Thanh Thần nhẹ giọng cười một cái, có vẻ như ai cũng nhìn ra Vệ di nương đang diễn kịch.
“Muội đó, từ nay về sau tránh xa Đào Hoa Các ra, không được đến đó chơi. Cho dù Bảo Phủ có mời thì muội cũng không được phép đi.”
Trong lòng Kỷ Thanh Thần biết nàng ấy lo lắng chuyện gì, ngoan ngoãn lên tiếng: “Muội biết rồi.”
Sau khi cắt xong, Kỷ Bảo Cảnh nắm bàn tay nhỏ của nàng khen ngợi: “Đường cắt thực sự rất đẹp nha.”
“Đó là điều đương nhiên, nếu cắt móng tay cũng có khoa cử, tỷ tỷ nhất định chính là Trạng Nguyên.” Kỷ Thanh Thần chân thành nhìn nàng ấy
Kỷ Bảo Cảnh sửng sốt, hung hăng gõ đầu nàng một cái, thẹn quá hóa giận mắng: “Giỏi ghê ta, cố ý chê cười tỷ đúng không, hiện tại còn dám chế nhạo tỷ tỷ nữa.”
Nói xong, nàng ấy đẩy Kỷ Thanh Thần ngã trên giường, đôi tay không ngừng ở trên người nàng thọc lét, Kỷ Thanh Thần bị ngứa cười khanh khách không ngừng.
Nàng một bên cười, một bên nhìn trước người tỷ tỷ xinh đẹp động lòng người trước mắt, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua.
Cứ như thế này, thật tuyệt.