Anh Đào nói: "Vừa rồi gió bắt đầu thổi, cửa sổ không kín cho nên tiểu thư bị tiếng gió dọa sợ."
"Được rồi, không sao rồi Nguyên Nguyên, chỉ là tiếng gió thổi thôi. Ta sẽ kêu phụ thân con đuổi cơn gió đáng ghét đó đi, có chịu không?" Tằng Dung nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, ôn nhu nói.
Kỷ Thanh Thần bỗng nhiên bật cười lớn. Gì vậy, thực sự coi nàng là đứa trẻ ngốc à.
Nhưng khi nàng vừa cười, thì tiếng gió thê lương bên tai cũng dường như yếu đi. Lúc này, đèn trong phòng cũng được thắp sáng lên. Trong ánh sáng dịu dàng và ấm áp này, trái tim nàng dần dần bình tĩnh lại.
Kỷ Diên Sinh cũng ngồi xuống bên giường, dùng bàn tay to xoa lên đầu nàng, dỗ dành: "Nguyên Nguyên, đừng sợ, chúng ta đều ở đây với con."
Kỷ Thanh Thần dần lấy lại bình tĩnh, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt hồng hào vẫn còn những giọt nước mắt trong suốt, nhìn thật sự rất đáng yêu. Tằng Dung liếc mắt sang ra hiệu cho Kỷ Diên Sinh, ông ấy liền ôm lấy Kỷ Thanh Thần. Nàng nép mình trong vòng tay rộng lớn của phụ thân, tựa như bỗng nhiên tìm được cảm giác an toàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play