"Cảnh tỷ tỷ, hôm nay là đại hỉ sự của nhà ngươi, thật chúc mừng ngươi." Lưu Nguyệt Nương đi bên cạnh, mỉm cười ngọt ngào nói.
Lời nói tuy không sai, nhưng khi nghe vào tai, cũng không biết thế nào lại nghe như có vẻ khó xử. Kỷ Thanh Thần nhìn qua, có thể thấy rõ ràng trong mắt Lưu Nguyệt Nương tràn đầy vui sướng khi người khác gặp họa.
Kỷ Bảo Cảnh nở nụ cười, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu Nguyệt Nương muội muội không ngại, lát nữa có thể cùng uống thêm mấy ly, để có thể hưởng được chút không khí vui mừng này."
Trên mặt Lưu Nguyệt Nương đột nhiên hiện liên vẻ kỳ lạ, vì nàng ấy nhớ tới lần trước lúc đến Đông phủ Kỷ gia, Kỷ Bảo Vân cũng nói sai một câu, đã dùng tách trà nhận lỗi với Kỷ Bảo Cảnh. Nàng ấy so với Kỷ Bảo Vân cũng không thân thiết bằng, nên Lưu Nguyệt Nương lập tức dịu giọng nói: "Nên như vậy, nên như vậy."
Kỷ Thanh Thần thực sự cảm thấy nhàm chán, trưng ra bộ dáng không thích thú mấy.
“Muội cũng cảm thấy nhàm chán à.” Kỷ Bảo Nhân ở một bên chủ động hỏi nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play