Thiếu niên thoáng thả lỏng cảnh giác, hé cặp môi khô nứt hỏi: “Tỷ tỷ, bao nhiêu tiền một đêm vậy?”
Trên người họ không còn nhiều lộ phí.
Lục Kiến Vi nhận ra nỗi khó khăn của họ, vẫn giữ nụ cười tủm tỉm, nàng nói: “Phòng ghép một người một trăm văn một đêm, thứ phòng năm trăm văn, thượng phòng năm lượng bạc.”
Thiếu niên mở to hai mắt.
Thiếu niên cũng không phải chưa từng ở quán trọ.
Không ngờ rằng khó khăn lắm mới gặp được một quán trọ, vậy mà lại là một hắc điếm*.
*Hắc điếm: Quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú (có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp)
Dung mạo của tỷ tỷ này không hề tầm thường, vậy mà trong mắt chỉ có tiền bạc, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Ngươi không sợ chọc giận vị võ giả cấp bốn kia sao?” Hệ thống hỏi.
Lục Kiến Vi: “Họ cải trang giả dạng như vậy, chắc chắn là đang trốn tránh ai đó nên không dám làm lớn chuyện đâu.”
Hệ thống: “...”
Võ giả cấp bốn quả nhiên không tức giận, chỉ chỉ cái biển dựng trên hành lang ngoài cửa, ông lão cất giọng the thé như một bà lão: “Những chữ viết trên tấm biển ngoài cửa là ý gì?”
Lục Kiến Vi cười đáp: “Ý trên mặt chữ.”
“Nếu có người làm trái lại, sẽ như thế nào?”
“Đương nhiên sẽ bị trừng phạt.”
Ông lão cả gan hỏi tiếp: “Không biết có phải quán có vị tiền bối cao thủ nào đang trấn giữ ở đây chăng?”
Lục Kiến Vi không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cười hỏi: “Khách nhân còn muốn ở trọ chứ?”
Ông lão không dám hỏi thêm, sợ mạo phạm đến tiền bối, lại tăng thêm mầm tai hoạ. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Lão hạ quyết tâm, nói: “Không giấu gì cô nương, quê nhà của chúng ta đang gặp nạn, ta đưa tôn nữ đến thành Vọng Nguyệt để nhờ vả họ hàng, lộ phí trên người đã dùng gần hết, chỉ còn lại ba trăm văn, cô nương có thể châm chước cho chúng ta một chút được không? Để chúng ta ở lại một đêm, đợi đến ngày mai đến thành Vọng Nguyệt tìm được họ hàng, nhất định sẽ trả lại tiền thuê phòng.”
“Ta họ Lục, là chưởng quầy của quán trọ này.” Lục Kiến Vi khó hiểu nói: “Ba trăm văn đủ để hai người ở phòng ghép. Hai người là những vị khách đầu tiên đến trọ, nên có thể miễn tiền cọc.”
“Lục chưởng quầy, tôn nữ ta lớn rồi, ở chung phòng với người khác e là không hay cho lắm.” Ông lão tỏ vẻ khó xử nói.
Lục Kiến Vi cười đáp: “Không sao, phòng ghép bây giờ không có ai ở, chỉ hai nãi tôn các người thôi.”
Ông lão vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta ở phòng ghép, làm phiền Lục chưởng quầy quá.”
Vừa dứt lời, thì bụng của thiếu niên réo lên vài tiếng “ọc ọc”, thiếu niên xấu hổ hai má đỏ bừng vội cúi đầu xuống.
Lục Kiến Vi ôn nhu nhắc nhở: “Trong quán trọ cũng có đồ ăn, chỉ là muốn ăn phải trả thêm phí.”
“Không biết có những món gì? Bao nhiêu tiền?” Ông lão đau lòng thiếu niên, chịu không nổi hỏi.
Lục Kiến Vi không hề xấu hổ đáp: “Quán trọ mới mở, tạm thời chỉ có mì nấu với rau và trứng, một bát hai mươi văn.”
Hai người họ: “...”
Chỗ này thật sự không phải là hắc điếm đó chứ?!
Cậu thiếu niên ngẩng đầu lên, giương mắt chờ mong nhìn Lục Kiến Vi: “Chưởng quầy tỷ tỷ, có thể rẻ hơn chút không?”
Lòng dạ Lục Kiến Vi cũng không quá xấu xa, nàng giả vờ suy tư, sau đó nói: “Cùng lắm ta cho ngươi thêm một quả trứng.”
Ánh sáng trong mắt thiếu niên ảm đạm đi nhiều.
Trong túi của họ chỉ còn ba trăm văn, ở lại phòng ghép một đêm đã tiêu hết hai trăm văn, nếu ăn hai tô mì thì chỉ còn sáu mươi văn.
Ông lão thầm thở dài rồi nói: “Vậy thì đành làm phiền Lục chưởng quầy cho chúng ta hai bát mì.”
Dù sao họ cũng sắp đến thành Vọng Nguyệt, tiết kiệm bốn mươi văn cũng không có ý nghĩa gì.
Lục Kiến Vi gật đầu, rồi hỏi lại: “Hai người có giấy thông hành không?”
Nàng phải ghi lại thông tin thân phận của khách nhân.
Ông lão tỏ vẻ buồn rầu: “Hai nãi tôn chúng ta vội chạy nạn nên không mang theo thứ này. Ta họ Trương, phu quân ta họ Chu, còn đây là tôn nữ ta, Chu Nguyệt, Nguyệt trong ánh trăng.”
Lục Kiến Vi liền ghi hai cái tên “Trương thị” và “Chu Nguyệt” vào sổ.
Thời đại hiện giờ, hiệp khách giang hồ ai ai cũng biết vượt nóc băng tường, thường đến không bóng đi không dấu, đến thủ vệ canh gác cổng thành còn không ngăn cản được bọn họ.
Nhiều người không tuân thủ quy tắc của quan phủ như vậy, nàng cũng không cần phải truy hỏi đến cùng chuyện họ không có giấy thông hành làm gì.