Trong phòng không có đèn, vài tia sáng từ ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng không gian nhỏ trước giường.
Ôn Trứ Chi ngồi ở trên giường trúc, chăn mỏng lỏng lẽo quấn ngang hông, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, cười nói: “Giường trúc không vững, lúc lên không cẩn thận va phải... về sau chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.”
Chàng trông vẫn bình thường, nhưng Lục Kiến Vi lại nhạy bén nhận ra ánh mắt chàng đang không có tiêu cự.
Độc tố đã ảnh hưởng đến thị giác rồi ư?
Ban ngày còn có thể nhìn rõ nhưng ban đêm lại không khác gì kẻ mù.
Lục Kiến Vi bước tới gần, nói: “Ta chợt nhớ ra đã lâu rồi chưa bắt mạch cho chàng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play