Nàng buộc tóc bằng dây cột của hệ thống, xỏ giày vải, mở cửa phòng.

Tầng thứ ba đủ cao để nàng nhìn về phía xa xa.

Xung quanh quán trọ đều là bãi đất hoang vu, lác đác vài thân cây khẳng khiu quật cường chống chịu.

Đồng vắng bốn bề, trời sà xuống thấp, đất hoang đằng đẵng.

Dù sao đi nữa, không khí thật sự rất trong lành.

Nàng bước xuống cầu thang gỗ, hỏi: “Hệ thống, sao nơi này lại vắng vẻ đìu hiu như vậy?”
Hệ thống: “Đất trồng ở đây không được tốt.”
Lục Kiến Vi đã hiểu.

Thời cổ đại, người nông dân gieo giống trồng trọt không dễ dàng gì. Nếu đất đai không đủ độ tơi xốp thì không thể gieo cấy lương thực được, tất nhiên chỉ đành bỏ hoang.

“Quán trọ này là do hệ thống tự xây hả?”

“Đúng vậy.”
“Đột nhiên mọc ra một quán trọ thế này, người ngoài không nghi ngờ gì sao?”
“Nơi này rất ít người qua lại, thông tin quán trọ và lai lịch thân phận của ngươi đều đã nộp lại cho quan phủ, cho dù có ai nghi ngờ cũng chẳng sao hết.”
Lục Kiến Vi dừng lại, hai mắt mở to: “Rất ít người qua lại sao?”

“Đúng.”
“Thế ta mở quán trọ kiếm tiền kiểu gì hả trời?”
Hệ thống: “Đây đã là giải pháp tối ưu nhất rồi.”
Đột nhiên có một quán trọ nhảy từ đâu ra, vừa không gây được sự chú ý, nhưng cũng chẳng có khách qua lại.

Lục Kiến Vi thấy khung cảnh trước mắt tối tăm như tiền đồ chị Dậu.

Hệ thống an ủi nàng: “Ít người, sẽ an toàn hơn.”
Lục Kiến Vi sửng sốt, thấy lời hệ thống nói cũng đúng. Hiện tại cấp bậc của nàng còn quá yếu, người nhiều thì tranh chấp cũng nhiều thêm, không chừng lại đi toi cái quán trọ.

Thôi cứ tạm để đấy.

Nàng xuống nhà bếp tầng một.

Chỗ này so với căn bếp ở thời hiện đại của nàng rộng hơn nhiều. Bên trong có hai cái nồi lớn, củi lửa xếp gọn gàng ngay ngắn, bàn nấu ăn là một tấm ván gỗ dài, diện tích rất lớn, bên trong cất giữ lu gạo và lu nước, còn có một vại bột mì.

Rau dưa và thịt bày biện trên giá, các dụng cụ nấu ăn và gia vị nêm nếm đều có đủ cả. Lục Kiến Vi mở lu gạo ra, bên trong đủ cho nàng ăn trong vòng ba tháng, nhưng lu nước lại trống không. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Nàng hỏi: “Không có nước thì nấu ăn cái kiểu gì bây giờ?” ( truyện trên app T𝕪T )
Hệ thống: “Đằng sau có giếng nước, tự ngươi đi múc đi.”
Lục Kiến Vi cười khẩy: “Không được. Chính ngươi đã cưỡng chế buộc ta phải đến đây, vậy mà giờ còn đòi ta tự đi múc nước, còn lâu đi nhé.”
“Hiện tại ngươi là chưởng quầy kiêm tiểu nhị của quán trọ. Khi nào ngươi mở cửa thì sẽ có tiền, khi đó tiền công sẽ xung vào tài khoản cá nhân, trở thành tài sản của riêng ngươi.”

Lục Kiến Vi: ?
Nàng tự thuê chính mình ấy hả?
Nàng cười lạnh: “Ngươi nhìn đi, trong này làm quái gì có tiền. Nè, trông cái bánh này vừa to vừa tròn không nào.”
Hệ thống: “... Có khách thì sẽ có tiền thôi.”
Lục Kiến Vi: “Tiền công tính như thế nào?”

“Dựa theo tiêu chuẩn phát tiền công của triều Khải, bình quân một tháng, tiền công của chưởng quầy là 600 văn, của tiểu nhị là 300 văn.”

Lục Kiến Vi không đồng ý: “Bây giờ không có tiền trong tài khoản, căn bản không có tiền công để phát, chi bằng tạm thời chia phần trăm hoa hồng với nhau. Mời được một vị khách, ta ăn sáu mươi phần trăm, thế nào?”
Hệ thống: “...”

Nó dừng lại, nói: “Vật phẩm phòng ngự và tấn công của quán trọ chỉ có thể mua và nâng cấp được bằng tiền quỹ của quán. Hiện tại quán trọ không có tiền, điều này hơi bất lợi với việc ổn định buôn bán.”
Nghe cũng có lý đấy, nhưng Lục Kiến Vi vẫn không thỏa hiệp.

Nàng nói: “Đã như vậy, thì ta bốn, quán trọ sáu. Ngươi xem, ta đã chịu thiệt như vậy rồi, đi lấy giúp ta một lu nước đi mà nha?”
Hệ thống: “... Thôi được rồi.”
Trong nháy mắt, lu nước đã đầy, nước vô cùng trong lành ngọt mát, không lẫn tạp chất.

Lục Kiến Vi đã giành được thắng lợi. Nàng vui vẻ ngân nga giai điệu và bắt đầu nhào bột.

Từ năm mười tuổi, trong nhà chỉ còn duy nhất mình nàng. Điều kiện như vậy buộc nàng phải tự học nấu ăn, tuy rằng tay nghề nấu nướng không quá xuất sắc, nhưng có thể nấu được một bữa cho bản thân dễ như trở bàn tay.

Nàng quá lười hao tốn sức lực vào sáng sớm nên quyết định làm mì trứng với rau.

“Hệ thống, rau thịt mà cứ để như thế thì hỏng mất.” Nàng vừa rửa rau vừa nói.

Hệ thống: “Đây là vật tư cá nhân hệ thống ban tặng, ngươi có thể bỏ vào ba lô, thực phẩm sẽ không bị biến chất. Tất cả những khoản mua sắm cho quán trọ về sau đều sẽ không thể bỏ vào ba lô nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play