“Viên y sư, ngươi rốt cuộc là đứng về phía ai?” Có người khinh thường nói: “Võ giả trên giang hồ, ai mà không phải là cường giả vi tôn, chỉ cần võ công cao cường, cho dù cướp đoạt đồ vật lại nhiều, cũng chả ai dám nói một câu gì cả. Chúng ta là thần y cốc, quan tâm mấy lời đồn đãi trên giang hồ đó để làm gì? Di vật của Đậu Đình chính là tài sản của thần y cốc, dựa vào cái gì mà phải đưa cho người ngoài?”
Viên Quỳnh tức giận nói: “Hôm nay ngươi có thể nói ra những lời này, có thể thấy được ngươi không hề có cái gọi là y giả nhân tâm. Nếu một ngày nào đó ngươi lâm vào khốn cục, trở thành thịt cá trên thớt của người khác, ngươi liền biết cái gì gọi là tàn khốc. Ta còn có việc, trước tiên rời đi.”
Nàng ấy nhíu mày trở lại Thược Dược cư, Bạch Quả chạy tới chào đón, quan tâm nói: “Sư phụ gặp phải việc gì không vui sao? Là ai chọc giận người vậy?”
Viên Quỳnh ngồi xuống, nhìn một sân thược dược, trong lòng trào ra thất vọng và nản lòng như thế nào cũng không ngăn cản được. 
“Không ai chọc giận ta cả, ta chỉ là đang giận bản thân mình mà thôi.”
Bạch Quả cảm thấy khó hiểu hỏi: “Tại sao lại giận bản thân mình?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play