Chu Nguyệt ửng đỏ hốc mắt, giật nhẹ vạt áo Trương bá. Người sau nhìn thấy sự chờ mong và kiên định từ trong mắt của nhóc, âm thầm thở dài một tiếng.
Lão ấy quyết định, hỏi: "Lục chưởng quầy có từng nghe nói đến sơn trang Bạch Hạc chưa?"
"Chưa từng nghe qua." Lục Kiến Vi ăn ngay nói thật.
Trương bá: "..."
Chẳng biết tại sao, cảm xúc thương cảm đột nhiên biến mất sạch sành sanh.
"Có người tàn sát cả sơn trang Bạch Hạc, ta và Thiếu trang chủ may mắn tránh thoát một kiếp, những người còn lại đều chết thảm dưới kiếm, ta chỉ có thể dẫn theo Thiếu trang chủ cải trang giả dạng, trốn đông trốn tây, từ Giang Châu đi vào Phong Châu."
Lão ấy vừa nói vừa quan sát thần sắc của Lục Kiến Vi.
Ở chung một thời gian, Trương bá tin rằng thực lực Lục chưởng quầy không tầm thường, làm người tuy có hơi yêu tiền, nhưng cách hành sự luôn có điểm mấu chốt, sẽ không mưu tài đoạt mệnh, nhưng nói ra tất cả tình hình thực tế dù sao cũng có chút không yên lòng.
May mắn, Lục chưởng quầy vẫn hoàn toàn bình tĩnh như mọi khi.
"Hung thủ là ai?" Lục Kiến Vi nheo lại mắt: "Hôm nay bốn người kia đến đây là muốn giết các ngươi diệt khẩu?"
Trương bá hổ thẹn.
"Hung thủ đến nay vẫn chưa thể tìm ra. Mục đích của bốn người kia là gì cũng ta không biết được."
"Sơn trang Nhàn Vân và các ngươi có quan hệ gì?"
"Trang chủ của sơn trang Nhàn Vân Trang và lão trang chủ là hảo hữu chí giao (bạn bè thân thiết), có lẽ là vì tìm Thiếu trang chủ để bảo vệ."
Lục Kiến Vi cười cười, nàng chỉ tin một nửa. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Sơn trang Bạch Hạc bị diệt khẳng định là bởi vì cất giấu bí mật, dựa theo kịch bản của tiểu thuyết Giang Hồ, thứ mà bọn họ cất giấu hoặc là kho báu hoặc là bí tịch võ công. Mặc kệ là loại nào, đều sẽ không dễ dàng tiết lộ.
Vậy người có khả năng nhất biết được bí mật này chẳng phải là vị hảo hữu chí giao kia hay sao?
Lục Kiến Vi hỏi: "Các ngươi không muốn đi sơn trang Nhàn Vân sao?"
"Không muốn." Chu Nguyệt quả quyết lắc đầu.
"Tại sao?"
"Chính là không muốn."
Lục Kiến Vi cũng không tiếp tục truy vấn ngọn nguồn, ngược lại hỏi: "Các ngươi không có ý định tìm ra hung thủ sao?"
Nhiều ngày như vậy cũng không thấy hai người bọn họ có hành động gì. ( truyện trên app T𝕪T )
Trương bá cung kính nói: "Trên đường đào vong ta đã thăm dò được, vụ án sơn trang bị diệt do Huyền Kính Tư tiếp quản thụ lý, bây giờ ta và Thiếu trang chủ đã như vậy, căn bản không có cách nào can thiệp được."
"Huyền Kính Tư?" Lục Kiến Vi tò mò.
Trương bá ngạc nhiên: “Hình như Lục chưởng quầy biết rất ít về chuyện giang hồ.”
"Đây là cơ quan do triều đình thiết kế, chuyên môn xử lý tranh chấp trên Giang Hồ. Ngày xưa có một tên hái hoa tặc, chuyên hái thiên kim nhà quan lớn, người này khinh công rất cao, quan phủ vẫn không thể bắt được. Việc này gây nên sóng to gió lớn trên triều đình nên triều đình đành phải bố trí Huyền Kính Tư."
"Sau đó thì sao?"
"Chỉ Huy Sứ đương nhiệm của Huyền Kính Tư lĩnh mệnh, đích thân ra tay, tróc nã hái hoa tặc về quy án." Trương bá cảm khái: "Nghe nói lúc ấy hắn mới mười ba tuổi, võ công đã không tầm thường."
"Sự kiện này diễn ra bao lâu rồi?"
"Khoảng mười lăm năm trước."
"Vậy bây giờ hắn cũng mới hai mươi tám tuổi." Lục Kiến Vi thầm than một câu tuổi trẻ tài cao, lại nói: " Đã có Huyền Kính Tư, vì sao Giang Hồ vẫn không yên ổn?"
Nếu thái bình, nàng cũng sẽ không bị trói đến nơi đây.
Trương bá nói: "Huyền Kính Tư thành lập chỉ mới mười lăm năm, nhân lực thiếu thốn, người đạt tới tu vi cấp sáu cũng rải rác có thể đếm được trên lòng bàn tay, Giang Hồ lại rộng lớn như vậy, mỗi ngày đều sẽ phát sinh vô số phân tranh, muốn quản cũng không quản được, chỉ có thể xử lý một số vụ án quan trọng."
Lục Kiến Vi hiểu rõ.
Sơn trang Bạch Hạc bị diệt môn, thuộc phạm trù vụ án nghiêm trọng.
"Nhưng Huyền Kính Tư không phải là Thần." Ánh mắt Lục Kiến Vi tối lại: “Mắt xích quan trọng nhất của vụ án đã mất đi, bọn họ rất khó tra ra hung thủ."
Trương bá khẽ giật mình, dưới ánh mắt thấu triệt của Lục Kiến Vi, những tiểu tâm tư lúc trước của lão ấy không chỗ che đậy.
Cảm giác áy náy bao phủ lão ấy.
Trương bá đột nhiên quỳ xuống đất.