Sự kính sợ trong lòng của lão ấy ngày càng sâu.

Trương bá ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Sau này phải hết lòng làm việc vì quán trọ."

"Vâng!" Chu Nguyệt tự nhiên không phản đối, thò đầu nhìn hàng hóa trên xe lừa, hỏi: "Trương bá, ngài làm sao chở được nhiều đồ như vậy?"

Một số khách giang hồ không tuân thủ quy củ, quan phủ không thể ngồi nhìn mặc kệ, biện pháp cụ thể chính là kiểm soát chặt chẽ việc ra vào thành.

Không chỉ có vào thành mới kiểm tra, mà ra khỏi thành cũng cần phải kiểm tra.

Nếu khách giang hồ trong thành trộm cắp một lượng lớn tiền tài, chỉ có thể lựa chọn vận chuyển ra khỏi thành, khinh công cũng không phải là vô địch, vượt qua trọng lượng nhất định, khách giang hồ không thể dùng khinh công mang ra ngoài.

Vận chuyển hàng hóa ra khỏi thành cần xuất trình giấy thông hành và ghi chép mua hàng, như vậy cũng có thể phòng ngừa việc khách giang hồ cướp gà trộm chó.

Đương nhiên quy định này chỉ có thể ngăn cản một số khách giang hồ “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”, muốn vận chuyển hàng hóa ra khỏi thành mà không bị kiểm tra còn rất nhiều cách, rất nhiều.

Trương bá nói: "Ta lấy cớ có việc, thuê một người dân trong thôn chuyển hàng ra khỏi thành, ra ngoài thành gặp lại."

"Thì ra là thế."

"Ta đi dỡ hàng, thiếu gia tiếp tục luyện kiếm đi."

Trương bá lùa con lừa tiến vào chuồng, lấy cỏ khô từ trên xe bỏ vào máng ăn cho lừa.

Sau khi tất cả hàng hóa được xử lý ổn thỏa, lão ấy mới phủi bụi đất trên quần áo, cung kính đi vào đại sảnh, nhìn thấy Lục Kiến Vi đứng sau quầy, cúi người chào.

"Chưởng quầy, vật liệu gỗ và dụng cụ đều đã mua xong, lão phu còn có một việc cần nói với chưởng quầy."

Lục Kiến Vi cười, nói: "Cực khổ rồi. Ngươi nói đi."

“Dân làng ngoài thành muốn bán nguyên liệu nấu ăn lâu dài cho quán trọ, cũng đồng ý cung cấp vật liệu gỗ cho quán trọ. Không biết ngài có bằng lòng không?”

Vào thành phải đóng tiền, so với vào thành, dân làng thà đi thêm hơn mười dặm đường để bán cho quán trọ. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.( truyện đăng trên app TᎽT )

"Quán trọ không có khách, thu mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy sẽ tiêu thụ không hết."

Lúc trước Trương bá cũng đề cập qua việc này, nhưng Lục Kiến Vi chỉ coi là một lần giao dịch, không để trong lòng nên đã đồng ý.

Trương bá đề nghị: "Dân làng có các món đồ ăn phụ như dưa chua, thịt khô, cá muối tự làm, nguyên liệu nấu ăn sau khi được ướp gia vị có thể bảo quản càng lâu, quán trọ cũng có thể mua chút dự trữ."

Lục Kiến Vi hai mắt sáng lên, có đạo lý!

Cho dù dân làng không có rau hoặc thịt thì cũng có thể nhờ bọn họ đi vào thành mua về và ướp gia vị, gửi bọn họ một chút tiền gọi là “phí vất vả”, chắc hẳn bọn họ sẽ rất tình nguyện làm.

Một số việc vặt khác cũng có thể nhờ dân làng giúp đỡ, Trương bá không cần phải đích thân đi vào thành mua sắm.

Hiện tại sức chiến đấu của Trương bá là cao nhất quán trọ, nếu không có việc gì gấp thì cố gắng ở lại quán trọ là tốt nhất.

"Cũng được." Lục Kiến Vi đồng ý: "Ngươi thay ta ký khế ước với dân làng đi."

"Vâng." Trương bá nhận lệnh lui ra.

Lục Kiến Vi gọi lại lão ấy, thản nhiên hỏi: "Ngươi am hiểu võ kỹ gì?"

"Lão phu hổ thẹn, chỉ biết một ít chưởng pháp đơn giản."

Lục Kiến Vi cười nói: "Không nên tự đánh giá thấp bản thân mình."

Nàng thật sự đoán đúng rồi.

Lòng bàn tay của Trương bá không có vết chai do cầm vũ khí lâu ngày lưu lại, vì vậy Trương bá học chính là quyền pháp hoặc chưởng pháp.

Nàng mua "Hoành Ba Chưởng", cũng coi như đặt cược đúng rồi.

Kể từ khi đội thương nhân của hội buôn Kim Đao rời đi, quán trọ đã không thấy bóng người nửa tháng nay rồi!

Trong quán trọ không có khách, ba người ăn không ngồi rồi, chỉ đành luyện tập võ nghệ không kể ngày đêm.

Dân làng đã từng ghé qua đây một lần

Người đã ký kết khế ước cùng Trương Bá là một chàng trai trẻ ở thôn Lâm Nguyệt, tên là Ngưu Cường, vẻ ngoài bình thường, là người hào phóng, tươi tắn.

Hắn không biết rằng có một quán trọ ở nơi này. Trước đây, khi hắn nói chuyện với Trương Bá, hắn còn nửa tin nửa ngờ. Lúc đứng trước quán trọ, hắn há miệng ngạc nhiên, há rộng tới nỗi có thể nhét vừa cả một nắm đấm.

So với quán trọ Bát Phương, quán rượu sang trọng nhất trong thành cũng chỉ là một góc nhỏ.

Hắn bước vào với vẻ kinh ngạc và trở ra với nét mặt vui vẻ như mới nhặt được vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play