Công tước Verland nhìn thấy sự dao động nhất thời trong ánh mắt của Khương Sở, tưởng rằng mình đã đoán trúng tâm ý của anh cho nên anh mới trở nên cảnh giác, hắn ta cười khổ: “Ngài không cần cảnh giác với ta…thật ra…ta đã sớm biết rồi.”

Khương Sở: “?”

Sớm là sớm cỡ nào?

Nhưng những lời sau đó đã cắt ngang sự tò mò của anh: “Ngài…thật sự muốn khiến cho ba mẹ ruột của ngài thất vọng sao? Bọn họ sẽ không đồng ý nhìn thấy ngài quay lưng với Thượng Đế, mà tin vào sự tồn tại của ma quỷ.”

“Hill…” Hắn ta nói chuyện với giọng điều gần như là cầu xin: “Đừng để bản thân đi quá giới hạn, có được không?”

Tay trái của quốc vương trẻ tuổi đặt lên cổ tay phải, trả lời với vẻ kìm nén cơn giận: “Ta không có ba!”

Verland: “Ma quỷ rất quỷ quyệt và độc ác, bọn chúng thống trị tất cả ác quỷ, ngài sẽ bị kéo xuống địa ngục.”

“Từ khi nào chuyện của ta cần ngươi đến khua tay múa chân vậy?” Giọng của quốc vương nhỏ trầm xuống.

Đây là lần đầu tiên hai người họ đối mặt gay gắt như vậy.

Bình thường dù tính khí của quốc vương không tốt, Verland đều sẽ chủ động nhượng bộ, đương nhiên quốc vương cũng sẽ không để mình quá đáng, bọn họ luôn cẩn thận duy trì vẻ ngoài hòa thuận.

Ánh mặt trời lặn đã chiếu xuống cửa sổ, tạo thành một đường phân chia rõ ràng giữa hai người.

Trong lòng Khương Sở nghiêm túc dự tính.

Mấy câu như vậy có thể cho anh quá nhiều thông tin, xem ra thân phận phía sau của anh rất sâu xa.

Hơn nữa cũng dính dáng bất thường với công tước Verland.

Hill rốt cuộc muốn làm gì? Hắn và công tước chỉ đơn giản là tôn giáo tín ngưỡng không giống nhau ư? Hay là đang gặp rắc rối với hắn ta?

Hill rốt cuộc đang có kế hoạch gì? Dường như ngay cả Arnold đã chết cũng là một trong số đó.

Verland không ngừng bổ sung cài đặt: “Ta biết ngài hận bọn ta…ngài hận ba của ta, hận tất cả đại quý tộc năm đó nhìn chằm vào ngài như hổ đói, bây giờ ngài hận bọn họ đã giết anh chị em của ngài…ngài cũng hận ba của ngài, nếu không phải vì ông ta thì mẹ của ngài đã không nhận lấy tổn thương và qua đời vì uất ức.”

“Cho nên ngài ghét giáo hội…ngài đã từng nhiều lần nói với ta, ngài không tin sự tồn tại của Chúa, nếu không bọn họ sẽ không chứng kiến thảm kịch mà vẫn thờ ơ.”

Theo như lời Verland nói, giai đoạn lịch sự này dần được phác thảo.

Sau khi Hill Louis lên ngôi, trong lòng tràn đầy hận thù với đại quý tộc, căm ghét thế giới này, sự căm thù này đã bóp méo quan niệm của hắn.

Một đứa trẻ mới tám tuổi, ở độ tuổi đáng lẽ phải nũng nịu được cưng chiều, nhưng lại tiếp nhận gánh nặng của một đất nước, sau lưng hắn chính là xương trắng máu đỏ của anh chị em, bên cạnh là sự bao vây của loài chó sói, hắn cái gì cũng không dám nói, vô số cặp mặt đang nhìn nhắm vào hắn, muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí này.

Mà quốc vương nhỏ càng lớn càng chói mắt, sau khi trưởng thành, thậm chí thu hút nhiều sự chú ý thèm muốn của nhiều quý tộc, một viên ngọc vô cùng cao quý như vậy, nên chiếm về làm của riêng, nhốt trong lâu đài bằng vàng để sủng ái.

Đương nhiên mấy người này không có ai thành công, mà hơn nữa đều bị quốc vương tàn bạo diệt gọn trước.

Quốc vương mất đi tín ngưỡng, vẫn y như cũ không loại bỏ được lòng thù hận, thậm chí còn chuyển sự căm ghét của mình lên người Thượng Đế.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Ngài muốn mượn sức mạnh của ác quỷ để khiến bọn họ xuống địa ngục…” Giọng Verland run lên: “Nhưng sao ngài có thể khiến mình tự xuống địa ngục được chứ?”

Người trước mặt hắn ta cười lạnh một tiếng: “Nếu ta chính là muốn xuống địa ngục thì sao?”

“Ta đã đi đến bước này, ngươi cảm thấy ta còn có thể lên thiên đường sao, Verland?”

Công tước biết bản thân không thuyết phục anh thành công, quốc vương trẻ cứng đầu hơn những gì hắn ta nghĩ.

Thậm chí hôm nay hắn ta không nên nhắc đến chuyện này, bởi vì trong ánh mắt Hill nhìn hắn ta, đã ẩn giấu sự căm phẫn.

…Bởi vì ba của mình.

Mấy năm nay cho dù hắn ta có cố gắng dùng hết sức lực ở bên cạnh Hill, cũng không thể giải trừ đi hận thù của anh.

Hill che giấu rất giỏi, thậm chí còn khiến hắn ta lầm tưởng tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, bọn họ vẫn là những người bạn lớn lên cùng nhau.

Trên môi hắn ta nở một nụ cười khổ: “Tiếp theo sẽ đến lượt ai? Là chú ta, ba của ta, hay là…ta?”

Hắn ta cố chấp nhìn anh, lông mày rậm, giống như một tín đồ đang lắng nghe sự phán xét cuối cùng.

Khương Sở không nói gì, cúi đầu nhìn tấm thảm trạm hoa văn.

Verland cúi đầu: “Ta biết rồi.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Hắn đứng dậy, lúc quay người lại một tiếng thở dài biến mất, hắn vẫn như cũ nở nụ cười dịu dàng với Khương Sở: “Bệ hạ, chúc ngài ngày mai vẫn có một ngày tốt lành.” ( truyện trên app tyt )

Đột nhiên quốc vương hỏi hắn ta: “Ngươi thật sự tin vào sự tồn tại của thần sao?”

Công tước sửng sốt một lát, một lúc sau nụ cười nở trên môi càng chân thành hơn: “Ta tin, bởi vì Chúa sẽ chứng kiến bệ hạ lớn lên, chứng kiến bệ hạ sống một đời vô lo vô nghĩ, bởi vì…quốc vương vĩ đại nhân từ nhất.”

 

 

 

CHƯƠNG 11: VẠN LẦN ĐỪNG ĐỂ BỊ BẮT ĐƯỢC

Đợi sau khi công tước rời đi, Khương Sở đang ở trong phòng sách xem dự báo thời tiết.

Trước đây anh từng có suy đoán, hệ thống có thể đang chơi chữ với anh, ác quỷ không chỉ có một, thậm chí rất có khả năng còn ít nhất hai ác quỷ đang ẩn náu.

Anh cảm thấy công tước và giáo hoàng đều rất đáng nghi, nhưng anh không thể chỉ dựa vào phán đoán, nếu đoán sai thì thanh máu của anh sẽ bị giảm trừ.

Hiện tại giá trị lý trí của anh chỉ còn tám phần trăm, nếu còn đoán sai một lần nữa sẽ phải tải lại file và bắt đầu lại.

Điều đó hoàn toàn không thể chịu đựng được.

Một cơn buồn ngủ quen thuộc ập đến, anh lại buồn ngủ rồi.

May mắn thay trước đó anh đã dặn dò cung nữ, nếu đột nhiên anh ngủ, từ chối bất cứ ai yêu cầu được gặp anh, cũng đừng đến làm phiền, có chuyện gì thì đợi anh tỉnh dậy rồi nói.

Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, anh mơ hồ nghĩ về mối quan hệ của người ở trong gương với thân vương Arnold lớn đến đâu.

Có điều tạm thời anh không còn sức lực để nghĩ đến chuyện đó.

Có lẽ là vì không ngủ ở nơi xa lạ, cho nên lần này chất lượng giấc ngủ của Khương Sở rất tốt.

Anh phát hiện, sau khi tiến vào trò chơi, thời gian ngủ bị động của anh ấy thật sự đã dài hơn, mỗi ngày anh đều phải duy trì cảnh giác cao độ, thậm chí khi không ngủ, anh cũng cảm thấy mệt mỏi.

Đối với anh mà nói, đây là một trải nghiệm hiếm có.

Sau khi quản gia biến mất, tất cả mọi chuyện đều do hai cung nữ tiếp nhận.

Bọn họ đã chuẩn bị quần áo để cho Khương Sở xuất hành được thuận tiện, thay anh lấy quyền trượng ra, đồng thời còn thay anh dâng lời cầu nguyện đơn giản.

Hôm nay lại là ngày mở cửa, quốc vương phải đến nhà thờ để cầu nguyện và xưng tội.

Lần trước khi anh cãi nhau với giáo hoàng, còn để lại lời nói đợi hắn ta đến cầu xin mình.

Kết quả hôm nay vì để đi theo cốt truyện mà chủ động đến.

Đương nhiên, anh không cảm thấy chuyện này như tự vả vào mặt mình.

Hơn nữa ở giữa đã xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, anh tin rằng mối quan hệ giữa hai người họ chí ít là ở bề ngoài, cũng đã hòa giải rồi.

Xe ngựa di chuyển chậm rãi và đều đặn trên đường.

Đi được nửa đường, anh nghe láng máng có tiếng hát, vì vậy đã mở rèm và nhìn ra ngoài.

“Đây là tiếng gì vậy?” Anh hỏi.

Người cung nữ lớn tuổi cung kính trả lời: “Là những đứa trẻ trong dàn hợp xướng đang hát thánh ca.”

Khương Sở buông rèm xuống, kêu dừng xe ngựa lại, cung nữ nhỏ tuổi liền nhảy ra ngoài, ở dưới xe ngựa đưa tay đỡ lấy tay Quốc vương.

“Bệ hạ, ngài đây là?” Cung nữ lớn tuổi tò mò hỏi.

Khương Sở xua tay, ra hiệu bọn họ không cần đi theo mình.

Sau đó anh đi thẳng vào hội trường nơi phát ra tiếng hát.

Anh đẩy cửa bên hông bước vào, nhìn thấy mấy chục đứa trẻ đang đứng cạnh nhau, nghiêm túc nhìn người trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái và thuần khiết.

Người đang đứng trước mặt bọn họ lại chính là giáo hoàng.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Trong tiềm thức của Khương Sở xem giáo hoàng là một người đạo đức giả, nhưng khi nhìn thấy cảnh hắn ta dẫn dắt những đứa trẻ này thì cảm thấy có chút hoang đường.

Trong số những đứa trẻ này, có quý tộc, cũng có thường dân, mà Ludwig lại đối xử với chúng rất bình đẳng, thậm chí còn để bọn trẻ nô đùa xung quanh mình, một nụ cười trìu mến xuất hiện trên khuôn mặt hắn ta.

Khương Sở rùng mình một cái.

Ludwig rất nhanh đã nhận ra anh, mỉm cười mời anh đến.

Khương Sở bước đến với vẻ mặt lạnh lùng, được giáo hoàng giới thiệu với các bạn nhỏ.

Khi nghe thấy thân phận của anh là quốc vương, lúc đầu bọn trẻ còn sợ hãi, nhưng sau khi một đứa trẻ nhỏ nhất trong số đó nhoài người về phía anh, được anh bế lên, tất cả mọi người đều không còn sợ nữa, không chỉ không sợ mà còn chạy tới ôm lấy anh.

Giáo hoàng cong môi: “Không ngờ bệ hạ lại yêu thích trẻ con đến như vậy.”

Quốc vương nhỏ nhướng mày: “Ta cũng không ngờ tới ngươi vậy mà lại dạy trẻ con hát.”

Ludwig mỉm cười, vốn không quan tâm những gì mình vừa nghe thấy.

Hắn ta ngồi sang một bên, đồng thời cũng mời anh đến ngồi cùng lắng nghe câu chuyện.

Khương Sở: “Ngươi không đi nghe xưng tội sao?”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Ludwig: “Không nghe nữa, giáo hoàng luôn có quyền làm bất cứ điều gì mà giáo hoàng muốn.”

Khương Sở không hứng thú lắm.

Tất cả những gì có thể được nói ra từ miệng của giáo hoàng đều là chuyện về tôn giáo.

Nhưng bọn trẻ đều ngầm muốn giữ anh ở lại, vui vẻ nhường cho anh một chỗ ngồi, đứa trẻ được anh bế lấy lúc ban đầu vỗ vỗ vào ghế mời anh ngồi cùng.

Vậy thì…nghe thôi.

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để ngủ gục, không ngờ tới câu chuyện mà giáo hoàng kể lại khá chặt chẽ, cốt truyện chính mạch lạc xuyên suốt câu chuyện, nói bọn họ lao động tạo ra của cải, và thực phẩm bằng chính đôi tay của mình.

“Thượng Đế ghét nhất là những đứa trẻ cầu xin một cách mù quáng.” Giáo hoàng nhân hậu và thánh thiện: “Những kẻ lười biếng, ăn không ngồi rồi, những kẻ trộm cướp chỉ xứng đáng làm nô lệ cho ác quỷ.”

Những đứa trẻ bắt đầu sợ hãi: “...”

Bọn chúng đều rùng mình, một đứa trẻ nhỏ tiếng hỏi: “Vậy trẻ con thì sao…”

Giáo hoàng: “Trẻ con đương nhiên là sẽ bị ăn thịt, ngay cả xương cốt cũng không sót lại.”

Đứa trẻ: “!!!”

Khương Sở: “...”

Đối mặt với đứa trẻ đã bị dọa sợ mất hồn và quốc vương thờ ơ, nụ cười trên mặt của giáo hoàng càng chân thật, thánh thiện hơn.

“Được rồi, chỉ là đùa mà thôi.” Hắn ta xoa đầu đứa trẻ: “Chúa nhân từ sẽ tha thứ cho mọi tội lỗi và tổn thương của các con.”

Những đứa trẻ lại bắt đầu hát những bài thánh ca ca ngợi Chúa.

Nhân cơ hội lúc này, Ludwig nắm lấy tay của quốc vương nhỏ đưa anh đến cửa sổ kính đầy màu sắc, nhìn anh bằng đôi mắt biết cười.

“Bệ hạ, người xem.” Hắn ta nhẹ giọng nói: “Đây là thần tích ta nợ ngài.”

Hàng ngàn tia sáng từ mái vòm rơi xuống, ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc biến thành bụi vàng lấp lánh trong không khí, giống như một buổi lễ đăng quang hoành tráng.

Khương Sở nhìn chiếc dây chuyền ở trên ngực, quả nhiên dưới sự chiếu sáng của ánh sáng màu, vương miện thạch anh đã chuyển sang màu sắc rất đẹp, thậm chí còn rực rỡ hơn màu của cửa sổ hoa.

Nụ cười của giáo hoàng không hề giảm đi, lặng lẽ nhìn anh, trong đôi mắt là màu đen sâu thẳm.

“Điều mà ta muốn nói với ngài chính là đây.” Hắn ta chậm rãi nói, giọng nói trở nên trịnh trọng: “Ta vĩnh viễn trung thành với ngài.”

Khương Sở hơi cụp mắt xuống: “Bây giờ ngươi nói điều này làm gì?”

Sao, ngươi cũng có cốt truyện phụ cần mở ra sao?

Giáo hoàng từ từ quỳ xuống trước mặt anh, một đầu gối chạm xuống đất, tay trái đặt lên ngực: “Cho dù ta có lừa dối Chúa, ta cũng nguyện ý trở thành một thanh đao sắc bén trong tay người, chúc ngài hoàn thành việc hiến tế.”

Một tia sáng chiếu vào đôi mắt màu vàng của hắn ta, trông rất cao quý và trang trọng, giống như lời thề trong lúc cầu hôn.

Quốc vương có chút kinh ngạc mở to mắt dường như hoàn toàn không dự liệu trước được hành vi của hắn ta.

Bây giờ Khương Sở thật sự có một câu hỏi: Ta hiến tế cái gì?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play