Đây là giọng nói của đàn ông, trầm thấp gợi cảm, nhưng khi Tô Du Du nghe vào tai, thì da gà cả người nổi lên.
Người này rốt cuộc là ai? Sao lại muốn tìm cô?Cô muốn mở miệng hỏi, nhưng phát hiện một chữ cũng không nói được, ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng hét chói tai của bà Trương ngoài cửa truyền đến.
"Cửa linh đường mở ra! Nhanh đi xem! Cô gái kia có chạy đi hay chưa!"Bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập mất trật tự, Tô Du Du đột nhiên cảm thấy tay ở trên đầu biến mất.
Ngay sau đó, cô thấy vài bóng người vọt vào linh đường, cô bị người thô lỗ từ dưới đất kéo lên, thì thấy sắc mặt ông Trương trước mắt tái nhợt.
"Con hoang, đây là chuyện gì xảy ra! Cửa linh đường sao lại mở ra!"Hàn khí trong cơ thể Tô Du Du thối lui một ít, nhưng người vẫn yếu ớt một câu cũng không nói ra được, ông Trương vẫn đang giận dữ lay bả vai cô, nhưng đột nhiên phía sau truyền đến kêu kinh hãi của bà Trương! "Ông à, tôi không nghe thấy tiếng A Viễn! Tôi không nghe thấy tiếng của A Viễn nữa rồi!"Bà Trương giống như điên, liều mạng lay cơ thể của cháu mình trong quan tài, Tô Du Du giãy giụa ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện quỷ nam quấn lấy mình lúc nãy không thấy đâu cả.
Là người đàn ông thần bí lúc nãy đuổi quỷ hồn A Viễn đi? Rốt cuộc hắn là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?Đạo sĩ lắc chuông kia cũng vội vã vào linh đường, đi tới bên quan tài, mặt thay đổi thấp giọng nói: "Bà Trương, hồn phách thiếu gia biến mất.
"Bà Trương nghe xong mắt trợn ngược, chạy tới trước mặt Tô Du Du, nắm bả vai cô, hai mắt đỏ ngầu:"Tiện nhân! Mày nói đi! Cháu của tao đi nơi nào! Vì sao sau khi hai người được nhốt chung một chỗ, thì hồn phách của nó liền biến mất! Hồn phách của cháu tao rốt cuộc đi nơi nào!"Quỷ khí trong cơ thể Tô Du Du trong còn chưa có tản ra hết, toàn thân ngây ra như khối băng, một chút sức lực cũng không sử dụng được, vì vậy mặc dù bà Trương là một bà lão mà cô cũng không tránh thoát được, chỉ có thể tức giận nói: "Tôi không biết! Bà buông ra!"Bà Trương vì hồn phách của cháu trai biến mất, lúc này đã hoàn toàn điên cuồng, bà ta gắt gao nắm tóc Tô Du Du tóc, giọng nói chói tai: "Mày không biết? Được, nếu như mày không biết, tao để cho mày trực tiếp chết đi để bồi cháu tao!"Nói xong, bà ta nắm đầu Tô Du Du, hung hăng đập mạnh vào góc quan tài!Góc quan tài nhọn như vậy, Tô Du Du không chết cũng bị tàn phế!Cơ thể Tô Du Du không thể động đậy, chỉ có thể nhắm mắt cắn chặt răng, chuẩn bị đón nhận đau đớn này!Nhưng không ngờ trên trán truyền tới cũng không phải đau đớn sắt nhọn, mà là cảm xúc mềm mại lạnh băng.
Tô Du Du sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy bà Trương tức giận hoảng hốt gào to.
"Mày là ai!"Tô Du Du ngẩng đầu thấy người trước mắt, mũi chua xót, nước mắt rơi xuống.
Dưới ánh nến chập chờn, là một người đàn ông to lớn đang đứng thẳng, không biết hắn từ đâu xuất hiện, nhưng hắn chính là đột ngột xuất hiện ở trong linh đường như vậy, bóng của ánh nến chiếu vào khuôn mặt xuất chúng góc cạnh rõ ràng của hắn, mang theo hơi thở lạnh băng chết chốc.
"Trì Tư Tước!" Tô Du Du, giọng nói nhỏ yếu: "Cuối cùng anh cũng tới!"Một câu nói này giống như hao hết chút sức lực cuối cùng của cô, cô rốt cục không chịu nổi nữa, trước mắt tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Trì Tư Tước lập tức ôm lấy Tô Du Du, cúi đầu mới phát hiện cô đã ngất đi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch đầy nước mắt.
.