Lúc kết thúc, đã là ban đêm.

Tô Du Du không biết là lần thứ mấy ngất đi thì ngọn lửa trong mắt Trì Tư Tước mới từ từ rút lui.

Hắn chậm rãi đứng dậy, đứng ở cạnh giường nhìn Tô Du Du, đôi mắt u ám.

Chỉ thấy lúc này vật nhỏ giống như mèo con đáng thương, co rúc vào trong chăn, trên mặt toàn là vệt nước mắt.

Nhìn cô như vậy, đáy mắt Trì Tư Tước không khỏi hiện lên tia không đành lòng.

Trước đây lúc cùng vật nhỏ làm loại chuyện này, hắn đều khắc chế chính mình, bởi vì hắn biết hắn không phải là người sống, sức mạnh của hắn không phải là thứ cơ thể nhỏ bé yếu ớt của vật nhỏ có thể thừa nhận được.

Nhưng hôm nay dưới cơn nóng giận, hắn không kiềm chế được mình.

Hắn vừa định dùng quỷ khí giúp Tô Du Du chữa thương, nhưng không ngờ tay hắn vừa mới đụng vào cô, thì người cô liền run lên một cái, lông mi nhẹ run mở mắt ra.

Trong đôi mắt giống nai con đầu tiên hiện lên một tia mê mang của nhưng một giây kế tiếp, cô đột nhiên lui về sau co rụt lại, trốn vào trong chăn, mang theo tiếng khóc nức nở: "Trì Tư Tước! Anh còn muốn làm?"Thấy sợ hãi cùng phòng bị trong mắt Tô Du Du, ánh mắt Trì Tư Tước trong nhất thời lại lạnh xuống.

Vật nhỏ này là đang sợ hắn sao?Trong lòng hắn tức giận nhưng còn kèm theo một loại cảm giác phiền não khác thường! Cảm giác này rất khó chịu, nghĩ đến cô gái này sợ mình, hắn đã cảm thấy rất khó chịu! Vô cùng khó chịu!Hắn cũng không còn tâm tình trị thương cho vật nhỏ này, hắn thẳng người lên, lạnh lùng quay đầu: "Đứng lên, đi ăn cơm.

""Tôi không đói bụng! Tôi không muốn ăn cùng anh!" Tô Du Du quật cường quay đầu, nhưng cái bụng vào lúc này không chịu thua kém kêu một tiếng.

Trì Tư Tước lạnh lùng nhìn cô một cái:"Em muốn nhin đói thì tôi cũng không có ý kiến, dù sao tôi cũng không cần ăn.

"Tô Du Du cắn môi tái nhợt, nói không ra lời.

Trì Tư Tước không kiên nhẫn đi ra cửa.

Nhìn thân ảnh cao lớn của người đàn ông biến mất ở ngoài cửa, Tô Du Du lần nữa xụi lơ trong chăn đệm, nước mắt lại chảy xuống.

Rõ ràng! rõ ràng cô thật vất vả mới quyết định tiếp thu sự thật Trì Tư Tước là một con quỷ, hắn lại làm ra chuyện như vậy! Cô biết hắn đang tức giận Lục Viễn Tiêu, nhưng thái độ của hắn, khiến cho cô cảm giác mình như là một thứ đồ của hắn, căn bản không phải là người.

Nước mắt mơ hồ rơi xuống, Tô Du Du thấy nữ nhân viên khách sạn đi vào phòng.

"Tô tiểu thư.

" Nữ nhân viên khách sạn cúi đầu: "Trì thiếu để cho tôi tới giúp cô dọn dẹp một chút, ngài đang ở sân thượng đợi cô!”Giọng nữ nhân viên khách sạn cung kính, nhưng ánh mắt lướt qua dấu vết ái muội đầy người Tô Du Du, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia khinh thường.

Quả nhiên, cô gái này chỉ biết dùng thân thể để giữ chân Trì thiếu, thực sự là thấp hèn!Tô Du Du sao lại không nhìn ra ánh mắt khinh thường của nhân viên khách sạn này, không khỏi tự giễu cong miệng một cái.

Cô rõ ràng là vợ hợp pháp của Trì Tư Tước, nhưng hắn lại không chút nào để ý đến suy nghĩ của cô, khiến cho cô sống như là tình nhân của hắn.

Có thể là vì mình ở trong lòng hắn, vốn không phải là vợ gì cả!Nữ nhân viên khách sạn liền lấy tới một loạt đồ cho cô chọn, cô chọn một bộ váy dài có thể che được dấu vết trên người, sau đó rời khỏi phòng đến sân thượng.

Khách sạn được thiết kế vườn hoa trên cao, vô cùng tinh xảo, nhưng Tô Du Du hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức, từ xa đã thấy Trì Tư Tước nghiêng người dựa vào cạnh bàn, cô cắn cắn môi, đi tới.

Nhưng cô còn chưa kịp tới, đột nhiên một bóng người cao lớn, nhanh hơn cô một bước đến bên cạnh bàn ăn.

"Trì Tư Tước, đã lâu không gặp.

"Tô Du Du đưa mắt nhìn người đàn ông xuất hiện trước mắt, không khỏi sửng sốt.

Đó là một người đàn ông vô cùng đẹp.

Một thân âu phục trắng được cắt may khéo léo, phác họa dáng người cao ngất của hắn, khuôn mặt đặc biệt đẹp, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra tia lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play