Bây giờ không phải là lúc đa sầu đa cảm, cô chỉ có một giờ, cô muốn trốn khỏi Trị Tư Tước, cô còn muốn cứu bà bà, cô không có thời gian khóc hay là khổ sở.
Cô từ từ thằng người lên, chỉnh lại tóc có chút rối, mặt không chút thay đổi nói: "Yên tâm đi, hôm nay tôi chỉ về lấy một chút đồ, từ nay về sau, tôi sẽ không bước vào Tô gia này một bước nữa.
"Nói xong cô không nhìn người nhà họ Tô dù chỉ một cái, trực tiếp lên lầu đi về phòng mình.
Cô cố chấp muốn về thu dọn đồ đạc như thế, là vì bà bà cô còn rất nhiều thú để ở nhà họ Tô.
Lúc cô đang vùi đầu thu dọn trong phòng, bỗng nghe tiếng giày cao gót, cô ngẩng đầu, thì thấy thấy Tô Liên Nhi đang dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt đắc ý nhìn cô.
"Cô tới đây làm gì?" Tô Du Du không quan tâm cô ta nữa, tiếp tục thu dọn đồ đạc,"Đương nhiên là xem tay chân mày có sạch sẽ hay không, trộm đồ nhà chúng ta"Tay Tô Du Du dùng trong chốc lại, cắn cắn môi, tiếp tục thudọn.
"Này, ai cho phép mày lấy mấy bộ quần áo đó?" Thấy Tô Du Du muốn lấy đi mấy bộ quần áo còn lại trong tủ, Tô Liên Nhi lập tức lạnh lùng mở miệng: "Những đồ này, đều là tặng cho mày, không có tao đồng ý mà mày muốn mang di?"Sắc mặt Tô Du Du triệt để trắng.
Tạng?Tô Liên Nhi thật đúng là đủ mặt dày.
Những đồ này rõ ràng chính là cô ta không mang nữa cho nên mới đưa cô, bây giờ liền thành tặng rồi?"Yên tâm đi, tôi cũng không muốn lấy đồ của cô.
" Tô Du Du lạnh lùng ném đồ đi.
"Không muốn đồ của tao?" Tô Liên Nhi cười càng vui vẻ hơn: "Mày mặc cái gì trên người đây?"Sắc mặt Tô Du Du cứng đờ.
Cô quên mất, hôm nay cô mặc bộ đồ cũ này, cũng là đồ Tô Liên Nhi bỏ đi.
Tô Liên Nhi nhìn Tô Du Du, vẻ mặt ngày càng đắc ý: "Làm sao? Không phải mày câu được Trì thiếu sao, Trì thiếu ngay cả một bộ đồ cũng không nỡ mua cho mày?"Sắc mặt Tô Du Du càng trắng hơn.
Trì Tư Tước đương nhiên mua cho quần áo cho cô, chỉ là cô không muốn mặc.
Nhưng những việc này không nhất thiết phải nói với Tô Liên Nhi.
Tô Du Du khẽ cắn môi, thả balo xuống, bắt đầu cởi qu@n áo.
Tô Liên Nhi bị hành động của cô dọa sợ: "Tô Du Du, mày! mày làm gì thế?"Tô Du Du cầm quần áo ném đi, lấy một bộ nhăn nhúm từ ngăn tủ, nhưng bộ đồ cô làm thêm mua được, đã gom chung với đồ của bà bà bỏ vào balo.
"Tô Liên Nhi, đồ của Tô gia các người, tôi đều trả lại tất cả cho các người.
" Cô lạnh lùng ném ra một câu, sau đó liền đi ra ngoài của.
Nhưng vừa đi đến cửa, cô bỗng nghĩ đến cái gì đó: "Được rồi, còn có một thủ đồ, ta cũng muốn trả lại cô.
"Tô Liên Nhi có chút hả sững sờ, vừa định hỏi là cái gì thì Tô Du Du đã giơ tay lên, một cái tát giáng vào mặt cô.
Bốp!Một âm thanh vang dội vang lên, Tô Liên Nhi bị đánh đến lảo đảo, bụm mặt, ngẩng đầu khó tin nhìn Tô Du Du.
"Tô Du Du! Mày tiện nhân này, mày! mày lại dám đánh tao!" Tô Liên Nhi quả thực muốn điên rồi, từ nhỏ đến lớn cô giẫm Tô Du Du dưới chân, không nghĩ tới con hoang này lại dám tát cô!"Đây là cái tát vừa rồi ở dưới lầu cô cho tôi.
" Mặt Tô Du Du không chút thay đổi nói: "Tôi cũng trả lại cho cô.
"Nói xong, cô không quay đầu lại đi xuống lầu.
Tô Liên Nhi đứng tại chỗ, tức bục giẫm chân, thấy Tô Du Du xuống lầu, cô mới lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số.
"Alo! Không phải tôi bảo cô đối phó Tô Du Du sao! Sao còn chưa hành động!" Mặt Tô Liên Nhi dữ tợn lại, hét to: "Tôi không muốn nghe bất cứ lý do gì cả! Tôi muốn cô lập tức hành động! Đúng vậy! Bây giờ!".