Edit + Beta: Phộn

*******

Dao Quang Hào —

Phó chỉ huy Đường Lập Dự nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm báo cáo trên màn hình ảo. Ngoại trừ tin chiến thắng thì không có chút tin tức nào của Nguyên soái.

Từ ngày Nguyên soái đuổi theo thủ lĩnh tinh tặc xông vào vũ trụ thì mất liên lạc, ngay cả Dao Quang Hào cũng không tìm được Huyền Minh, phái người đi tìm quỹ tích cuối cùng của Nguyên soái là ở trước một trùng động không ổn định không biết tên.

Theo Dao Quang suy đoán, có thể Nguyên soái đã bị hút vào trùng động, còn về phần đi đến nơi nào thì không thể xác định được.

Không có bản đồ, không thể mạo hiểm xông vào tinh vực Ám Hải, có khi người tìm không được mà ngay cả bản thân mình cũng mất phương hướng.

Là phó chỉ huy cũng như phó thuyền trưởng, anh không thể lấy an nguy của những người lính ra mạo hiểm được.

Trận chiến với tinh tặc vẫn còn đang diễn ra kịch liệt, Đường Lập Dự chỉ có thể làm đúng với cương vị của mình, truyền xuống từng mệnh lệnh, cố gắng bắt hết bọn tinh tặc.

Sau nửa tháng chiến đấu, cuộc viễn chinh lần này cũng hoàn toàn thắng lợi.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Bọn họ phá hủy tất cả các căn cứ của tinh tặc ở Ám Tinh, bắt giữ hơn 10.000 tinh tặc và các phần tử bất hợp pháp khác, tiếp nhận quyền khống chế của cả hành tinh, phái quân vào trấn giữ, treo quốc kỳ lên, chính thức đưa Ám Tinh vào bản đồ của Đế quốc Huyền Vũ.

Mặt khác, tình hình chiến đấu ở Cự Kình Tinh vô cùng kịch liệt, tinh tặc cứng đầu chống cự, mười ngày sau, cuối cùng cũng bị quân viễn chinh tiêu diệt toàn bộ.

Mấy ngày nay quân đội lo quét dọn chiến trường, giải quyết hậu quả, anh làm phó chỉ huy cũng bận tới tối tăm mặt mày.

Nếu như Nguyên soái có ở đây, anh chỉ cần nghe theo lệnh là được rồi, cần gì tự mình động não chứ?

"Tinh —"

Hình ảnh ba chiều của Dao Quang xuất hiện trước mặt anh.

"Báo cáo phó thuyền trưởng, Phó phó quan gửi báo cáo, nhiệm vụ đuổi bắt Từ Hải thất bại."

"Thất bại?" Đường Lập Dự kinh ngạc.

Từ Hải là Nhị đương gia của tinh tặc, ngày đó hỗn chiến ở khách sạn Kim Ngọc, gã đã nhân cơ hội mà bỏ trốn, Phó Côn lập tức dẫn đội đi truy bắt, nhưng mà truy bắt nhiều ngày như vậy, tại sao lại thất bại?

"Đám người Phó Côn đâu?" Đường Lập Dự hỏi.

"Phó phó quan cùng đoàn đội còn đang tìm kiếm ở tinh vực Ám Hải." Dao Quang nói, "Bọn họ sắp vượt qua phạm vi bao phủ của tinh võng rồi."

Đường Lập Dự trầm mặc.

Anh hiểu sự tự trách của Phó Côn khi làm nhiệm vụ thất bại, Từ Hải chạy trốn được quả thật rất phiền phức. Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương*, lỡ như một ngày nào đó tinh tặc quay trở lại, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

*Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương: con rết trăm chân, chết mà không ngã, dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại. (theo hoasinhanhca.wordpress.com)

Thế nhưng, nếu cứ để Phó Côn và đoàn đội xông vào tinh vực Ám Hải, rất nguy hiểm, vạn nhất có hy sinh, tổn thất nặng nề, anh nói với Nguyên soái như thế nào?

Đường Lập Dự đau đầu nhéo mi tâm.

Nếu Nguyên soái ở đây thì tốt biết mấy!

Buông tay xuống, anh không hy vọng gì mà hỏi Dao Quang: "Chưa có tin tức của Nguyên soái nữa sao?"

Dao Quang nghiêng đầu, đột nhiên "ầm" một tiếng, mắt của cậu ta sáng lên, nhanh chóng nói: "Có một phi thuyền lạ tiếp cận Dao Quang Hào, đối phương gửi yêu cầu kết nối, chấp nhận hay không?"

"Phi thuyền lạ? Chẳng lẽ là...." Lòng Đường Lâp Dự khẽ động, quyết đoán nói, "Kết nối!"

Dao Quang mở thiết bị kết nối, ngay lập tức có một màn hình ảo 80 inch xuất hiện trong không trung.

Đèn tín hiệu sáng lên, trên màn hình hiện ra một nam nhân tuấn mỹ tóc bạc mắt vàng.

Đường Lập Dự khiếp sợ tới nỗi xém nhảy dựng ra khỏi ghế.

"Nguyên...Nguyên soái!"

*****

Lâm Hân mặc bộ đồ huấn luyện màu đen, đầu đội mũ nồi (mũ beret), chân mang giày da chiến đầu, tinh thần tràn đầy đứng trước cửa sổ ngắm tàu chiến đấu, xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn về phía pháo đài vũ trụ ở xa xa, đôi mắt xinh đẹp lấp la lấp lánh.

Đó là...Dao Quang Hào của huấn luyện viên?

Thật hùng vĩ! Thật to! Thật ngầu!

Cậu không tự chủ được bước về phía trước, mặt sắp dán lên tấm thủy tinh.

"Ây da, Tiểu Phá Quân, coi dáng dấp không có tiền đồ của cậu kìa, nhìn thôi mà đã kích động tới vậy rồi, lát nữa bước lên đó không phải vui tới phát điên luôn đấy chứ?" Hai tay Vinh Phỉ khoanh trước ngực, cười tủm tỉm nhìn bé Omega nam, trong lòng gào thét "cute quá, dễ thương quá".

Ăn no ngủ ngon, tắm rửa sạch sẽ, Vinh Phỉ khôi phục lại bộ dáng nửa người nửa chó trước kia. Với tính cách đi đâu cũng coi như là nhà mình của cô, rất nhanh đã lăn lộn ở trên phi thuyền như là cá gặp nước, học Huyền Minh gọi Lâm Hân là Tiểu Phá Quân, thỉnh thoảng thừa dịp Nguyên soái không chú ý mà ghẹo em trai nhỏ, chơi rất là vui.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Lâm Hân có chút bất đắc dĩ, trầm mặc lùi sang bên cạnh vài bước.

Cậu không giỏi ăn nói, đối mặt với Vinh Phỉ luôn nói liên hồi không biết nên làm gì, hơn nữa sóng não của cô chạy nhanh quá, giây trước vừa hỏi cậu đã thành niên chưa, giây sau đã hỏi khi nào thì kết hôn với Nguyên soái.

Lâm Hân hạn hán lời.

Kết quả là người ta không cần cậu trả lời đã chuyển sang đề tài khác, cũng nhờ cô mà cậu biết thêm vài điều về hoàng thất ở Đế quốc Huyền Vũ.

Hoàng đế của Đế quốc Huyền Vũ – Mạnh Khải Diệp năm nay 56 tuổi, cùng hoàng hậu Tiêu Hân Lan là một đôi vợ chồng ân ái, bọn họ có ba người con trai Alpha và một cô con gái là Omega.

Đại hoàng tử Mạnh Quân, 31 tuổi, đã kết hôn, người thừa kế thứ nhất của ngôi vị, Bộ trưởng Bộ Tài chính.

Nhị hoàng tử Mạnh Triết, 29 tuổi, chưa lập gia đình, người thừa kế thứ hai của ngôi vị, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.

Tam hoàng tử Mạnh Ký, 24 tuổi, chưa lập gia đình, là người thừa kế thứ ba của ngôi vị Hoàng đế, Bộ trưởng Bộ Tài nguyên.

Đại công chúa Mạnh Lâm, 19 tuổi, chưa lập gia đình, người thứa kế thứ tư của ngôi vị, học sinh của Học viện Quân sự Vấn Thiên.

Vinh Phỉ làm thị vệ thiếp thân của Tam hoàng tử Mạnh Ký, cực kỳ rành chuyện bát quái của hoàng thất, ví dụ như, Đại hoàng tử Mạnh Quân là người cuồng công việc điển hình, kết hôn với một Beta nam và cũng là cấp dưới của mình, không có con, tương đương với chuyện buông tha quyền thừa kế của ngôi vị Hoàng đế, nơi mà chồng chồng hai người thích hẹn hò nhất là văn phòng.

Nhị hoàng tử Mạnh Triết tuy rằng chưa lập gia đình, nhưng đã kết giao với một Omega, do công việc bận rộn nên vẫn chưa có thời gian tổ chức hôn lễ.

Về phần Tam hoàng tử Mạnh Ký, Vinh Phỉ thần bí nói với Lâm Hân: "Ngài ấy vẫn còn là Alpha...khà khà khà, đừng nói với người khác nhé!"

Lâm Hân: "...."

Cậu cũng không muốn biết có được không!

Thấy Lâm Hân không có hứng thú, Vinh Phỉ nhếch miệng, dùng khuỷu tay đụng đụng thiếu niên, nháy mắt: "Nói cho nhóc một bí mật nhỏ."

Lâm Hân chuẩn bị xoay người rời đi, Vinh Phỉ lấy tay xách cổ áo của cậu lại, sốt ruột nói: "Bí mật này rất có giá trị! Công chúa thích Nguyên soái từ nhỏ, cô ấy thân là một nữ Omega mà đi học ở Học viện Quân sự chính là vì muốn vào quân bộ trong tương lai, cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt*!"

*Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: ẩn dụ nhận được một số lợi ích hoặc thuận tiện nhất định vì sự gần gũi với một số người hoặc một cái gì đó. (theo Baidu), câu này tương tự với câu "Gần quan được ban lộc".

Lâm Hân dừng bước, quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn cô.

Vinh Phỉ buông tay ra, nhún nhún vai, "Nhóc phải biết rằng Nguyên soái chính là nam nhân độc thân hoàng kim sáng giá nhất ở Đế quốc Huyền Vũ của chúng tôi, người thích hắn có nữ Omega, nữ Beta, còn có nam Beta, thậm chí còn có một số nam Alpha cũng fall in love với Nguyên soái! Nhưng mà Nguyên soái giữ mình trong sạch, một lòng vì nước vì dân, bản tính chính trực, chưa từng có scandal với bất kỳ ai. Sau lần viễn chinh này, đột nhiên mang một nam Omega là người yêu trở về, nhóc nghĩ xem sẽ có bao nhiêu người đau lòng?"

Sau cuộc hội thoại ngày đó, lòng Lâm Hân cất giấu tâm sự.

Mà giờ phút này, nhìn pháo đài vũ trụ ngày càng gần, cậu vừa kích động vừa thấp thỏm.

Kích động là bởi vì sắp bước lên Dao Quang Hào lừng lẫy khắp tinh tế. Chiếc phi thuyền vũ trụ lập vô số chiến công này, rất nhiều lần đã được huấn luyện viên ở học viện lấy làm tài liệu giảng dạy, là pháo đài quân sự mà vô số quân dự bị mơ ước.

Còn thấp thỏm là bởi vì sắp đi tới một quốc gia xa lạ. Là một loại người hiếm, cậu có bị phân biệt đối xử như ở Cộng hòa Thanh Long không? Cho dù có nữ Alpha đó vỗ ngực bảo đảm Đế quốc Huyền Vũ là một quốc gia sống rất thoáng, tuyệt đối sẽ không có chuyện phân biệt đối xử, nhưng cậu vẫn không thể thả lỏng tâm tình.

Người khác có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, chỉ có tự mình trải qua, mới biết ấm lạnh như thế nào.

Thiếu niên quá mức trầm mặc, có thể nghẹn chết kẻ bà tám như Vinh Phỉ.

"Tiểu Phá Quân, cậu vẫn còn giận lời tôi nói ngày đó hả?" Cô cẩn thận hỏi.

Ngày đó cô nói Công chúa thích Nguyên soái, sắc mặt thiếu niên trông không dễ nhìn lắm, hình như cậu có tâm sự.

Vì vậy, cô bị Nguyên soái cho ăn đập.

Cô gãi đầu, ngượng ngùng xin lỗi: "Cái đó...thường ngày tôi nói chuyện hay không mang não, nếu như cậu không vui thì cứ mắng tôi! Không sao đâu, da mặt tôi dày lắm, không sợ bị mắng!"

Lâm Hân rũ mắt xuống: "Không liên quan tới chị đâu."

Đó là vấn đề riêng của cậu.

Sợ mất đi, mới lo được lo mất, do đó mà tâm lý sản sinh ra tự ti.

Tuy Vinh Phỉ cẩu thả nhưng cũng có lúc tinh tế. "Cậu đang lo người nhà của Nguyên soái không chấp nhận mình sao?"

Lông mi dài mà dày của thiếu niên run rẩy, khẽ mím môi không phủ nhận.

Sau khi cậu và huấn luyện viên tâm ý tương thông, mỗi ngày đều ngủ cùng nhau, huấn luyện viên không nhắc tới chuyện người nhà, cậu cũng không hỏi tới, cho tới giờ, ngoại trừ biết huấn luyện viên là Nguyên soái của Đế quốc Huyền Vũ ra thì cậu không biết thêm một cái gì cả.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Vinh Phỉ thấy thế, xoa xoa cái mũi, cô chột dạ nhìn tới nhìn lui, xác định Nguyên soái không có ở gần đây mới nhỏ giọng nói: "Cha mẹ của Nguyên soái đã....qua đời từ khi ngài ấy còn nhỏ."

Thân thể Lâm Hân chấn động, sững sờ nhìn Vinh Phỉ.

Chân Vinh Phỉ đá đá sàn nhà, thở dài nói: "Việc này là tôi nghe Tam hoàng tử nói. Khi đó Nguyên soái chỉ mới bảy tuổi, cha mẹ qua đời, ăn nhờ ở đậu, nhưng mà thân thích họ hàng không chăm sóc tốt, có một lần suýt chút nữa chết đuối, Hoàng hậu điện hạ biết được thì đem Nguyên soái về hoàng cung nuôi dưỡng. Cho nên, Nguyên soái được coi như là một nửa hoàng tử, chờ ngài ấy lớn lên, có bản lĩnh, họ hàng này nọ cũng không còn dám lỗ m.ãng nữa. Nói chung, ở Lý gia, Nguyên soái là lớn nhất, cậu là người yêu của Nguyên soái, là người lớn thứ hai!"

Vinh Phỉ giơ ngón tay cái và ngón trỏ lên, nháy mắt với thiếu niên, "Nếu như ngài ấy không có mắt mà dám bắt nạt cậu, cậu nói cho chị biết, chị đây giúp cậu đánh hắn! Đánh không lại thì kêu Tam hoàng tử giúp!"

Cô vung nắm đấm của mình một cách tàn bạo.

"Cái gì mà kêu Tam hoàng tử giúp?" Lý Diệu bước vào khoang ngắm cảnh, nghe Vinh Phỉ nói thì nhíu mày, "Không được dạy hư bạn nhỏ."

Vinh Phỉ như con mèo bị dẫm đuôi, hai vai nhảy dựng lên, xấu hổ cười: "Hihi haha, tôi không nói gì hết, không biết gì hết! A.... sao tự nhiên đau bụng vậy ta, tôi đi WC đây, hai người nói chuyện vui vẻ!"

Lòng bàn chân như bôi dầu mà chạy đi như một cơn gió.

Nhờn!

Lỡ như mà Nguyên soái biết cô lấy không nói có, chọc cho bé dễ thương không vui, không lột da cô ra mới lạ! Bây giờ điện hạ đang nằm trong khoang điều trị, không giúp cô được!

Bà tám bỏ đi, trong khoang ngắm cảnh chỉ còn Lý Diệu và Lâm Hân.

Hôm nay nam nhân mặc một bộ quân phục chính thức màu lam nhạt, tóc dài màu bạc được chải tỉ mỉ, buộc thành một cái đuôi gà ở phía sau, áo choàng quân phục hoa lệ làm cho hắn càng thêm hiên ngang.

Khi hắn tới gần, tim Lâm Hân tự nhiên đập nhanh, nhớ tới lời của Vinh Phỉ, không chút do dự chui vào lòng hắn.

"Sao vậy em?" Lý Diệu chăm chú nhìn thiếu niên ở trong ngực, tay ôm lấy eo nhỏ của cậu.

Tai Lâm Hân đỏ lên, xấu hổ vì sự lo lắng trước đó của mình.

Cậu không nên tự ti như vậy.

Cậu thích huấn luyện viên, huấn luyện viên cũng thích cậu.

Đây là chuyện của hai người, không liên quan tới người khác.

Nếu đã nhận định thì không nên rụt rè rút lui, có lẽ tương lai sẽ có rất nhiều khó khăn không thể đoán trước, nhưng chỉ cần có niềm tin, dũng cảm tiến lên phía trước, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.

Nghĩ thông suốt, thiếu niên ngẩng đầu lên, kiễng mũi chân, nghiêm túc hôn người đàn ông.

Lý Diệu: ?

Nụ hôn kết thúc, thiếu niên thở d.ốc, trong đôi mắt toát ra dụ.c vọng chiếm hữu khó thấy, kiêu ngạo nói: "Anh là của em!"

Lý Diệu giật mình, cúi đầu hôn cái trán trơn bóng của cậu, dịu dàng trả lời: "Ta là của em."

Lâm Hân ôm cổ hắn, kề sát vào hắn, nghiêm túc tuyên bố: "Em sẽ không nhường anh cho bất cứ ai! Công chúa cũng không cho!"

Lý Diệu: "...."

Cho nên, rốt cục Vinh Tiểu Phỉ kia nói cái gì không nên nói với bạn nhỏ nhà hắn vậy hả?!

Đôi mắt vàng của người đàn ông lạnh lẽo, cúi đầu đảm bảo với bé con của mình: "Chỉ có em, không có ai khác, càng không có công chúa gì đó."

Lâm Hân cười lên, tóc ngố trên đầu cuối cùng cũng dựng lên lại rồi.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

———————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hân: *Chụt*, huấn luyện viên là của tôi!

Lý Diệu: Bé con chủ động như vậy, đáng yêu quá đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play