Tác giả: Sơn Chi Tử | Biên: Nhiên & Qing | Wp: Tata’s Stories (beta lần 1 – 11/8/2023)
Nếu A Hỉ có chí hướng này, các cô ấy nhất định sẽ không đau, cũng sẽ không chết.
Mưa gió mịt mù, đèn lồng nhiễm sương.
Thiếu niên rủ áo quỳ xuống, cùng với tiếng mưa lộp bộp ngoài ngạch cửa, cây roi dài quất mạnh vào lưng cậu. Vệt máu dài thấm ướt cả lớp áo, gân xanh trên cổ gồ hết lên mà cậu vẫn nhẫn nhịn chẳng rên một tiếng.
– Sao mà tôi lại có thằng con thế này! Nghê Thanh Lam, con nói đi, con quên sạch gia pháp của tổ tông rồi chứ gì!
Lại một roi nữa quất xuống.
– Quên, mà cũng không hoàn toàn quên.
Câu nói này chẳng ăn khớp gì với giọng nói nghiêm túc của cậu.
Nghê Chuẩn vốn đang tức giận, nghe vậy sắc mặt lại càng tái hơn:
– Con nói gì! Con có biết thiên hạ đàm tiếu gì về con không? Nói rằng con thậm thụt với Hạ Lưu Thị, nói con với thị lén lút qua lại! Mặt mũi họ Nghê đều bị con vứt hết cả rồi!
– Hạ Lưu thị hơn ba mươi rồi mà thằng Lam nhà ta chỉ mới mười sáu thôi. Chả nhẽ gia chủ tin ba lời đồn nhảm vớ vẩn ngoài đường hả? Sanh con xong sức khoẻ Hạ Lưu thị kém lắm, thường xuyên ra ác lộ* mà nhà chồng có mời thầy đến thăm khám hay thuốc thang gì cho đâu. Cô ấy cùng đường hết cách nên mới…
*
– Nàng dạy được thằng con quý hoá quá!
Sầm thị vịn cửa bước vào, tà váy lướt qua ngạch cửa. Lời nói của bà hãy còn chưa dứt, Nghê Chuẩn đã quay lại trừng bà, nói:
– Đường đường là thằng con trai lại đâm đầu vào nghiên cứu phụ khoa. Đã vậy hôm nay còn dám thừa lúc tôi không ở đó mà chẩn bệnh cho Hạ Lưu thị. Nó chả thèm coi chuyện “nam nữ không được gần nhau”* ra gì! Bây giờ nhà họ Hạ muốn dâng cáo trạng lên quan, tố nó tư thông với Hạ Lưu thị đấy!
*
Tiếng gầm giận dữ của Nghê Chuẩn như át cả tiếng sấm nơi cuối trời. Bé gái bị tỳ nữ trông cửa kéo lại chỉ thấy được gấu váy màu vàng cam nhạt của Sầm thị sẽ lay động, giọng điệu bà vẫn bình tĩnh:
– Chẳng phải ngài lo lót chỗ quan Huyện lão gia ổn thoả hết cả rồi đấy à?
– Tử Thục!
Dường như Nghê Chuẩn đã mất hết kiên nhẫn, khó lòng mà chấp nhận được thái độ y hệt nhau của đôi mẹ con này:
– Rốt cuộc nàng có biết xem bệnh cho Hạ Lưu thị sẽ khiến nó mất hết thanh danh hay không!
Nghê Chuẩn vừa dứt lời lại nghe thiếu niên sau lưng nói:
– Chẳng nhẽ thấy chết không cứu mới là bổn phận của thầy thuốc ạ?
Nghê Chuẩn cầm roi quay người lại, thẳng tay quất mạnh mấy cái vào lưng cậu. Tiếng roi chan chát tràn vào tai, cô bé đứng ngoài cửa chẳng nghe được giọng nói của Nghê Thanh Lam nữa.
Phát hiện ra em, Sầm thị liếc mắt ra hiệu cho tỳ nữ trông cửa. Tỳ nữ lập tức bước qua ngạch cửa, bế em lên, chưa kịp bung ô để đi ra sân đã nghe một loạt tiếng bước chân dồn dập lội nước bì bõm dưới màn mưa mỗi lúc một gần. Tỳ nữ ngẩng đầu thấy quản gia* già vừa giơ tay che đầu vừa vội vã chạy tới, chưa bước lên bậc thềm đã la to:
*
– Gia chủ ơi! Lớn chuyện rồi!
Nghê Chuẩn tức giận, quay lại mắng:
– Cái nhà này chả còn phép tắc gì sất!
– Gia chủ…
Quản gia hơi run run, bỏ tay xuống, nước mưa xối xả dội trên mặt ông.
– Thằng nhỏ* chạy việc vặt ra ngoài mua nến nhang về bẩm là Hạ Lưu thị không chịu nổi nhà chồng nhục mạ, nhảy sông tự tử rồi ạ!
*
Lời lão vừa dứt, tay Nghê Chuẩn khẽ run lên đánh rơi cả cây roi xuống đất.
Mưa đêm càng nặng hạt hơn, mấy con ve sầu không chịu nổi mưa móc núp dưới tán cây trong sân im thin thít.
Bé gái thấy cậu thiếu niên cả người đầy vết máu quỳ trong từ đường ngoảnh lại, tóc mai và sống mũi rịn mồ hôi, ánh nến soi rọi vẻ kinh ngạc trên mặt cậu.
Sau một khoảng lặng dài dằng dặc, Nghê Chuẩn lại nhìn sang Nghê Thanh Lam đang quỳ dưới đất, cơn giận của ông đã tan đi, thay vào đó là cảm giác bẽ bàng chẳng sao chịu thấu:
– Thằng nhãi ranh, con chống mắt lên mà xem đi, con cho rằng bất chấp cấm kỵ lớn nhất của thầy thuốc, rốt cuộc là cứu thị hay hại thị đây.
Ngay cả đánh, Nghê Chuẩn cũng chả còn hơi sức mà đánh cậu nữa rồi.
[Bạn đọc vui lòng chạm vào đây để đọc tiếp – WordPress Tata’s Stories]
– Anh ơi, em là con gái. Nếu em cũng giống anh, học được y thuật* của nhà ta, thì phải chăng các cô ấy sẽ không đau, cũng sẽ không chết nữa?
*
Các cô ấy.
Nghê Thanh Lam ngẩn người.
Đêm mưa, trong từ đường, thiếu niên ngắm kỹ gương mặt hồn nhiên non nớt của em gái nhỏ, mím môi cười khẽ, nhẹ nhàng xoa đầu em:
– Nếu A Hỉ có chí hướng này, các cô ấy nhất định sẽ không đau, cũng sẽ không chết.
…
Tiếng mưa nhỏ dần, một tiếng sập cửa chợt vang lên, Nghê Tố giật mình bừng tỉnh, tóc mai ướt đầm đìa.
– Cô nương, em làm chị tỉnh giấc hả?
Tỳ nữ Tinh Châu vừa mới đóng cửa sổ màu son quay người lại, dịu dàng nói:
– Trời đổ tuyết rồi, em sợ không khí lạnh lùa vào phòng, chị mà bị cảm lạnh thì khổ.
Vừa qua năm mới*, đã sang xuân rồi mà trời vẫn chưa ấm lên.
*
Thấy Nghê Tố chỉ vùi mình trong chăn lặng thinh, Tinh Châu đến bên giường ân cần hỏi han:
– Cô nương sao vậy ạ?
– Chị nằm mơ thấy anh chị.
Nghê Tố như mới tỉnh ngủ, dụi mắt ngồi dậy.
Tinh Châu vội lấy xiêm y móc trên giá áo bằng gỗ đến hầu hạ Nghê Tố thay đồ.
– Khoa thi mùa đông đã qua được hai tháng rồi. Với năng lực của công tử nhà ta, lần này nhất định sẽ trúng tuyển, tin tức hẳn sẽ gửi về nhanh thôi!
Từ Vân Kinh đến huyện Tước mất chừng hai tháng đi đường bộ, tin tức không thể đến nhanh như thế. Nghê Thanh Lam rời huyện Tước đã non nửa năm mà chỉ gửi về nhà vỏn vẹn có hai phong thư.
Mặc áo quần chỉnh tề, rửa mặt súc miệng xong xuôi Nghê Tố mới bước ra khỏi phòng. Quản gia già khom người chạy xuyên qua cửa nguyệt động* bám đầy cành lá xanh um, cũng chẳng buồn lau mồ hôi mà đã vội nói:
*
– Bẩm cô nương, nhà Nhị gia tới, phu nhân bảo cô nương cứ chờ trong phòng ạ.
Nói đoạn, lão vẫy tay ra hiệu thằng nhỏ chạy việc vặt đưa làn thức ăn cho Tinh Châu, lại nói:
– Phu nhân còn nói không cùng cô nương dùng bữa sáng được ạ.
Tinh Châu nhíu mày, lẩm bẩm:
– Lúc này nhà Nhị gia tới làm gì vậy chứ?
Quản gia chỉ chuyển lời của phu nhân nên lặng thinh không đáp. Tuy vậy Nghê Tố cũng thừa biết lần này nhà chú Hai chả tốt lành gì mà tới cả, bằng không sao mẹ lại bảo nàng cứ ở yên trong phòng chớ ra.
Khóm trúc ven tường xanh tươi cô độc, tuyết xuân như bụi mịn lùa vào đại sảnh. Sầm thị ngồi trong phòng, bưng chén trà nóng vú già u Tiền bên cạnh vừa mới dâng lên nhưng không uống ngay. Thành chén ấm áp sưởi ấm tay, bà cất giọng rõ ràng mà lạnh nhạt, nói:
– Mới tinh mơ, trời lại lạnh lẽo thế này chú Hai dẫn cả nhà tới thăm nhà quả phụ ta đây là vì thương cảnh nhà ta quạnh quẽ mà đến góp vui đấy à?
– Chị dâu à, cuối năm bận rộn, hai nhà chúng ta chẳng tụ tập được. Hôm nay chúng ta cùng đón năm mới bù lại, chị thấy sao?
Nghê Nhị gia Nghê Tông đảo mắt qua lại, chẳng nói thêm gì. Liễu thị bưng chén trà ngồi bên cạnh hắn vẫn cứ tươi cười như trước. Tính xoa dịu bầu không khí xa cách trong phòng, Liễu thị vội lên tiếng hoà hoãn nào ngờ mới quay sang thì bị Nghê Tông lườm một cái.
Liễu thị khựng lại, cúi đầu ngậm miệng.
Sầm thị lạnh lùng nhìn sang, chậm rãi nói:
[Bạn đọc vui lòng chạm vào đây để đọc tiếp – WordPress Tata’s Stories]
– Nó cứ lui tới với lũ ổn bà* ti tiện! Chúng ta là gia đình thế nào, thân phận của nó ra sao, vậy mà nó còn không biết tự trọng. Chị nói xem, tin này mà truyền ra, người ta sẽ đánh giá họ Nghê chúng ta thế nào đây?
*
Sầm thị chẳng nói lời nào, u Tiền đứng bên cạnh đành lên tiếng:
– Nhị gia nói gì cũng phải có chứng cứ, chớ vô duyên vô cớ bôi nhọ cô nương nhà chúng tôi.
– Ai vô duyên vô cớ bôi nhọ nó? Chị cứ bảo nó ra đây tôi hỏi thử, coi hôm qua nó có đến thôn Táo Hoa không? Có cùng ổn bà đỡ đẻ cho thai phụ nhà nông không?
Nghê Tông chẳng thèm để ý tới bà vú, đến gần Sầm thị nói:
– Tôi nói này chị dâu, một đứa con gái do vợ lẽ đẻ ra có xứng để chị bảo vệ thế không? Mẹ đẻ nó chết rồi chị mới nhận nuôi nó, chẳng lẽ chị coi nó là con ruột thiệt đấy à?
– Hết chương 1-