Hai năm sau, dãy núi Đại Hưng An.
“Cây đổ rồi đây…”
Cùng với tiếng hô lanh lảnh ấy, một thân cây thông rụng lá(*) to như cây
cột của điện thờ Pantheon ầm ầm đổ xuống, Diệp Văn Khiết cảm thấy mặt
đất rung lên. Cô cầm rìu và cưa ngắn, bắt đầu loại bỏ những cành nhánh
trên thân cây khổng lồ. Mỗi lần làm việc này, cô luôn có cảm giác mình
đang sửa sang lại di thể cho một người khổng lồ. Cô thậm chí còn tưởng
tượng: người khổng lồ này chính là cha mình. Những lúc thế này, cảm giác
lúc cô ở nhà chỉnh trang lại dung mạo cho di thể của cha mình vào cái
đêm thê lương hai năm về trước lại tái hiện. Những mảng vỏ cây bong tróc
trên thân cây thông, tựa hồ chính là những vết thương chi chít khắp người
cha cô…
(*) Thông rụng lá là những cây có quả hình nóng trong chi Larix, thuộc
họ Thông. Cao từ 20-45 m, chúng là cây bản địa tại nhiều nơi thuộc vùng
ôn đới của bán cầu Bắc, tại các vùng đất thấp ở phương Bắc và trên các
vùng núi cao ở phương Nam.. Thông rụng lá là một trong những loài cây
mọc nhiều trong những cánh rừng taiga mênh mông ở Nga và Canada.
Hơn một trăm nghìn người thuộc sáu sư đoàn bốn mươi mốt tiểu đoàn
của Binh đoàn sản xuất xây dựng Nội Mông Cổ rải rác khắp vùng rừng rậm
và thảo nguyên mênh mông này. Lúc mới từ thành tự đến với chốn lạ lẫm
này, rất nhiều thanh niên trí thức trong binh đoàn đều ôm một kỳ vọng lãng
mạn: khi đoàn xe tăng của Đế quốc Liên Xô(*) tập kết vượt qua biên giới
Trung-Mông, họ sẽ nhanh chóng vũ trang, dùng máu thịt của mình để xây
dựng nên rào chắn đầu tiên của nước Cộng Hoà. Thực ra, đây cũng là một
trong những suy nghĩ chiến lược lúc thành lập ra binh đoàn. Nhưng cuộc
chiến tranh mà họ khát vọng ấy lại giống như những rặng núi xa tít tắp chân
trời trên thảo nguyên, nhìn thấy rõ mồn một nhưng không thể nào tới gần,
vì vậy họ chỉ còn biết khẩn hoang, chăn nuôi và chặt phá. Những người trẻ tuổi từng đốt cháy tuổi thanh xuân trong phong trào “Nối vòng tay lớn” ấy
nhanh chóng nhận ra, so với trời đất mênh mông ở nơi này, thành phố lớn
nhất trong nội địa chẳng qua chỉ là một khu chăn thả cừu mà thôi; ở nơi
rừng rậm và thảo nguyên mênh mang lạnh giá này, thiêu đốt chẳng có ý
nghĩa gì cả, một bầu máu nóng phun trào ra còn bị đông lạnh nhanh hơn
một đống phân bò, mà còn chẳng có giá trị sử dụng bằng phân bò nữa. Thế
nhưng, đốt cháy là số mệnh của họ, bọn họ là thế hệ đốt cháy. Vì vậy, dưới
lưỡi cưa máy và cưa điện của họ, từng mảng rừng lớn đã hoá thành đất
hoang núi trọc; nhờ máy kéo và máy gặt đập liên hợp của họ, từng mảng
thảo nguyên đã được cày thành ruộng lương thực, rồi biến thành sa mạc.
(*) Vào thời điểm đó, quan hệ Trung Quốc và Liên Xô rất căng thẳng.
Phía Trung Quốc gọi Liên Xô là Đế quốc Xã hội chủ nghĩa.
Diệp Văn Khiết chỉ có thể miêu tả sự chặt phá mà cô trông thấy bằng
tính từ “điên cuồng”, những cây thông rụng lá cao lớn của vùng núi Hưng
An, những cây thông long não bốn mùa xanh tươi tốt, những gốc bạch hoa
thẳng tắp sừng sững, những thân cây sơn dương cao chọc trời, rồi linh sam
Siberia, hắc hoa, cây sồi, cây du, cây liễu thủy khúc, liễu xuyên thiên, sồi
Mông Cổ… thấy gì là họ chặt cái đó, mấy trăm chiếc cưa máy như một đàn
châu chấu bằng sắt thép, đại đội của họ đi tới đâu, nơi đó chỉ còn lại những
gốc cây trơ trọi.
Cây thông rụng lá xử lý xong xuôi sẽ được máy kéo bánh xích kéo đi, ở
đầu kia của thân cây, Diệp Văn Khiết nhè nhẹ vuốt ve mặt cắt mới tinh ấy,
cô thường làm vậy một cách vô thức, vì luôn có cảm giác đó là một vết
thương lớn, tựa hồ còn cảm nhận được nỗi đau đớn của cái cây. Bỗng nhiên,
cô trông thấy trên vết cắt ở gốc cây cách đó không xa cũng có một bàn tay
đang vuốt ve nhè nhẹ, sự run rẩy trong tâm linh từ bàn tay ấy lan truyền ra,
cộng hưởng với cô. Bàn tay đó tuy rất trắng trẻo, nhưng có thể nhận ra nó
thuộc về một người đàn ông. Diệp Văn Khiết ngẩng đầu, nhận ra người
đang vuốt ve gốc cây ấy là Bạch Mộc Lâm, một thanh niên gầy gò đeo kính,
phóng viên báo Đại Sản Xuất trực thuộc binh đoàn, mới đến thăm đại đội
cô từ hôm kia. Diệp Văn Khiết từng đọc bài viết của anh, câu chữ rất hay, toát lên sự tinh tế và nhạy cảm chẳng liên quan gì với môi trường phóng khoáng
nơi đây, làm cô khó lòng mà quên được.
“Mã Cương, anh lại đây.” Bạch Mộc Lâm cao giọng gọi một chàng trai ở
cách đó không xa, người này tráng kiện như thân cây thông rụng lá mà anh
ta vừa đốn hạ. Anh ta đi tới, phóng viên Bạch liền hỏi: “Anh biết cái cây
này được bao nhiêu tuổi rồi không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT