Editor: Vương Chiêu MeoThái y đi tới họ Lưu.

Mỗi lần Dận Nhưng xem bệnh hay bắt mạch bình an thì thường xuyên thấy ông ấy.- Vi thần gặp qua Thái tử.

Thái tử có chỗ nào không khỏe?Dận Nhưng cười khẽ:- Cô không có chỗ nào không thoải mái cả.

Cô gọi ngươi tới là vì có một số chuyện muốn hỏi ngươi.

Cô nhớ rõ, năm kia lúc cô bị đậu mùa, trong số những người chẩn trị cho Cô, có cả ngươi?- Vâng!- Lưu thái y từng chẩn trị cho bao nhiêu người bị bệnh đậu mùa?Lưu thái y không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn cung kính trả lời:- Tổng cộng 117 người.Dận Nhưng ngẩn ngươi:- Lưu thái y chắc chắn sao?- Vi thần có một thói quen, phàm là bệnh tình đặc thù thì đều sẽ ghi chép lại hồ sơ.

Bệnh đậu mùa là căn bệnh nguy hiểm của cả nước, vi thân lúc nào cũng lật xem, cho nên vô cùng rõ ràng.Dận Nhưng cười rộ.

Nói như vậy lại càng thích hợp.- Trong số 117 người này, có bao nhiêu người khỏi hẳn?- Không đến 3 phần.

Vẫn là do thiếu thuốc, không có tiền.Chuyện thiếu thuốc, thiếu tiền là tiền đề, còn do cả tình trạng nặng nhẹ, thể chất của người bệnh, cùng với khả năng xem bệnh của thái y.

Cho nên, xác suất quý tộc khỏi hẳn cao hơn ba phần, còn xác suất khỏi hẳn của hầu hết dân chúng lại không đến ba phần.Dận Nhưng buông chén trà trong tay:- Lưu thái y đã từng nhìn thấy trâu bị đậu mùa bao giờ chưa?Hỏi xong, cậu từ từ kể lại chuyện hôm qua hỏi vị thôn phụ kia.Lưu thái y nói:- Tình huống này xác thật là có tồn tại.

Vi thần cũng từng thấy qua rồi.

Nhưng lúc ấy, bệnh tình của người xung quanh đã rất nghiêm trọng, người phát bệnh rất nhiều, cho nên là không có cách nào xác định cái đầu tiên nhiễm bệnh là người hay vật, là người lây bệnh cho trâu hay trâu lây bệnh cho người.- Cô nghe vị đại nương kia nói, ban đầu trong thôn các nàng chỉ có trâu bị bệnh, người không làm sao cả.

Sau khi chẩn đoán ra trâu bị bệnh đậu mùa, thì mấy ngày sau mới lục tục có người bị nhiễm bệnh.

Như thế, xem ra lúc ấy thôn của họ hẳn là trâu bị bệnh trước, rồi lại lây sang người.

Nếu ngươi cùng vị đại nương kia đều từng gặp tình huống trâu bị đậu mùa, như vậy chắc chắn vẫn còn con trâu ở nơi khác cũng bị bệnh.

Cô muốn ngươi và thúc công cùng nhau đi đến từng nơi hỏi cụ thể xem thế nào, rồi sưu tập lại thành tài liệu hoàn chỉnh.Lưu thái y rất là kinh ngạc:- Sao tự nhiên Thái tử điện hạ lại có hứng thú với việc này?- Cũng không tính là tự nhiên.

Thật ra năm kia Cô bị đậu mùa, liền cảm thấy bệnh đậu mùa quá mức nguy hiểm.

Nếu có thể dự phòng thì tốt.Lưu thái y cả kinh:- Thái tử là muốn….- Vị đại nương kia đã nói, thôn bọn họ bị cảm nhiễm đậu mùa đều chịu đựng qua cơn, bệnh trạng cũng tương đối nhẹ.

Nhưng Cô nhớ rõ, lúc Cô bị đậu mùa thì cực kỳ nguy hiểm, không hề nhẹ nhàng như nàng nói.

Kể cả tính là bệnh tình nghiêm trọng hay không với từng người đều khác nhau, nhưng cũng không trùng hợp đến mức cả một thôn bị nhiễm bệnh mà không có ai tử vong như thế.

Vậy thì thôn ấy quá là may mắn.

Nếu nói là những người này có gì khác biệt, thì cũng chỉ có khác ở chuyện trâu bị bệnh trước mà thôi.Lưu thái y thân là người chuyên về y, những năm này luôn nghiên cứu về bệnh đậu mùa, nên vừa nghe lời này liền hiểu ngay ý của Dận Nhưng, bèn trở nên kích động.- Đúng vậy! Lúc trước vi thần gặp được thôn kia cũng có trâu sinh bệnh, tuy không phải là không có người tử vong, nhưng đại đa số là triệu chứng nhẹ rồi khỏi hẳn.

Sao vi thần lại không nghĩ tới chứ? Có lẽ…..

có lẽ là…..

nếu thật sự có thể chứng minh là từ trâu lây bệnh sang người, thì tình trạng bệnh sẽ càng nhẹ nhàng, lại càng dễ dàng khỏi hẳn.

Như vậy thì….

Người chỉ cần để nhiễm một lần bệnh đậu mùa thì sẽ không bị lại nữa.

Chúng ta có lẽ có thể…..

có lẽ……Khả năng là đang quá mức cao hứng, hưng phấn, nên Lưu thái y không thể nói năng hoàn chỉnh.Sách Ngạch Đồ tham dự buổi nói chuyện thì ngốc người luôn.

Từ cổ chí kim, bệnh đậu mùa luôn là vấn đề khó khăn không nhỏ.

Nếu có thể giải quyết được như vậy thì sao có thể khiến người xưa đến giờ bối rối bao năm nay? Thái tử nặng lòng hiếu kỳ, vừa nhớ ra cái gì là tính cái đó, sao ngay cả Lưu thái y cũng vui đùa theo rồi?- Vi thần sẽ đi chuẩn bị ngay!Sách Ngạch Đồ: Lại nữa! Y hệt Thái tử, nghe gió chính là mưa.Dận Nhưng xua tay:- Không cần phải gấp như thế.

Ngươi còn phải làm nhiệm vụ ở Thái y viện, không thể tự tiện rời bỏ chức vụ.

Có phải thủ hạ của ngươi có vài đồ đệ không tồi hay không? Chỉ là đi sưu tập tư liệu, hỏi thăm tình huống, cứ phái bọn họ đi cũng được.Lưu thái y liên tục xua tay:- Không được! Đây là đại sự! Các đồ đệ còn nhỏ tuổi, vi thần cảm thấy mình tự đi thì vẫn tốt hơn.

Vi thần sẽ tấu lên Hoàng thượng.

Nếu Hoàng thượng đồng ý thì vi thần lập tức xuất phát.

Nếu Hoàng thượng không đồng ý thì mới chọn người thích hợp sau.

Vi thần muốn trở về để sửa sang lại tài liệu, kết luận mạch chứng của những ca bệnh đậu mùa.

Vi thần xin cáo từ.Dận Nhưng đồng ý..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play