ĐLúc này Đông Cung đã quay người đi về hướng hồ sen trắng, trong đầu vẫn còn nghĩ thầm: “Để xem liệu ngươi có bản lĩnh ấy hay là không!”
Hôm ấy là một ngày sung sướng nhất trong đời của Đông Cung từ đó đến giờ. Cuối cùng sau bao năm, đám người ngày xưa đã ức hiếp mẹ và cậu ấy cũng tự xuất mình lộ diện và bị dạy cho một bài học nhớ đời. Lúc này Đông Cung chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng đã có đủ sức để đánh bại hai tên thiếu gia và đám hầu cận to lớn hơn mình gấp nhiều lần, chứng tỏ cậu ấy không phải là một người bình thường, nếu được rèn luyện tốt, sau này sẽ thành công lớn. Tuy nhiên, đây chỉ là bước đầu để cậu ta báo thù mà thôi.
_________________________________
(Quay về lời kể từ phía Đông Cung)
Sau hôm ấy, bọn chúng đã rất thù ta, nên đã bày mưu hãm hại ta. Không biết chúng đã dùng những lời ngon tiếng ngọt gì mà thuyết phục được lão già thành chủ ấy, buộc ông ta phải ra lệnh đuổi ta khỏi phủ gia. Cũng là do ta, chỉ một bước sai lầm, chỉ một bước nóng vội, ta đã tính sai một nước cờ. Sau lần đó, ta chợt nhận ra, mọi thứ đều cần bình tĩnh, đều phải kiên nhẫn chờ đợi, nôn nóng quá sẽ làm mọi chuyện cuối cùng lại trở thành rỗng không. Nhưng cũng tốt, ta không muốn suốt đời phải chôn chân trong cái nơi lạnh lẽo đó, chí ít ta có thể rời khỏi nơi ấy, nơi đã hại mẹ và ta ra nông nỗi như hôm nay.
Đuổi ta ra khỏi phủ, chẳng cho ta bao nhiêu ngân lượng, chỉ là một vài xu lẻ. Nhưng ta không cần, không cần những thứ tiền nhơ bẩn ấy, ta không muốn nhận một tí ân huệ nào từ bọn chúng bố thí cho. Rồi một ngày, những gì mà ta xây dựng được là những thứ ta tự lực gắng sinh mà có, ta sẽ chứng minh cho bọn họ thấy trong tương lai không xa.
Ra được bên ngoài, ta thấy thế giới thật phồn hoa náo nhiệt. Có biết bao người qua lại, buôn bán tấp nập. Ta chợt nhận ra, ta không thuộc về nơi này…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT