Quan Thư Ân ủ rũ đứng lên rời khỏi quầy rượu, lúc đi qua phòng khách bỗng ngửi được mùi vị thơm nức mũi, cô mon men tiến vào trong bếp đứng sau lưng người giúp việc hỏi nhỏ:
"Thím Trương đang nấu gì thơm vậy?"
Thím Trương không tránh khỏi có chút giật mình xoay người lại, thấy là Quan Thư Ân liền nhẹ nhàng trả lời:
"Tôi hầm cháo gà."
Quan Thư Ân nhìn vào làn khói nghi ngút bốc lên từ nồi áp suất, ngẩn người nghĩ ngợi điều gì đó, một lúc lâu sau Thím Trương nghe được cô nói:
"Lát nữa chín cho cháu một tô mang đi nhé."
Thím Trương không rõ cô chủ nhà mình muốn đem cháo cho ai? Nhưng cũng không lắm lời nhiều chuyện, tay với cặp lồng trên ngăn tủ nói:
"Chín rồi đó để tôi múc ra cặp lồng cho cô."
Quan Thư Ân nghe vậy "Dạ" một tiếng, sau đó đi lại bàn ăn ngồi đợi.
"Cảm ơn thím Trương."
Nhận được cặp lồng cháo, Quan Thư Ân tràn đầy sinh khí vội vã đi ra khỏi nhà.
Khoảng tầm hai mươi phút sau, cô có mặt ở trước cửa một tòa nhà làm việc cao tầng.
Quan Thư Ân dặn dò lái xe về trước rồi đưa tay mở cửa, đúng lúc này hình ảnh đôi nam nữ thân mật khoác tay nhau cười nói vui vẻ, từ bên trong bước ra đập vào mắt.
Cô tức khắc đóng sầm cửa, sắc mặt tỏ rõ sự ghen tuông nói với lái xe: "Đi thôi chú Lâm, quay về nhà."
"Phịch."
Về tới nhà Quan Thư Ân không ngần ngại ném cặp lồng cháo chuẩn bị cho Mộ Ngạn Dương vào thùng rác, kèm theo đó là những lời lầu bầu mắng chửi:
"Đàn ông thôi tha, thế mà tôi còn lo anh bận rộn đói bụng nữa đấy."
"Đồ đểu giả ăn xong rồi thì trở mặt phải không? Tôi coi như bị chó cắn đi, anh cũng có ngày lây bệnh mà chết."
Quan Thư Ân hết mắng rồi lại rủa tới khi nằm lên giường vẫn chưa nguôi ngoai, nhìn gối ôm tưởng tượng ra gương mặt đáng ghét của Mộ Ngạn Dương, cào cấu loạn xạ hất văng xuống giường.
Qua đến buổi trưa ngày hôm sau, Quan Minh Hải lo lắng em gái ở trong phòng nhiều biến thành tự kỷ mất, dành ra hẳn nửa ngày đưa cô đi dạo phố.
Quan Thư Ân lúc đầu không muốn đi, nhưng dưới những lời dỗ dành ân cần của anh trai miễn cưỡng bước xuống giường, thoa phấn điểm son cho gương mặt hốc hác thiếu ngủ.
Đầu tiên Quan Minh Hải dẫn Quan Thư Ân tới một nhà hàng nhật dùng cơm, trong lúc ăn anh tiện thể hỏi chuyện:
"Không thể tâm sự với anh vì sao không vui à? Hay em muốn quay lại đóng phim? Thích bộ nào gửi qua cho anh xem."
Quan Thư Ân giống như có thù với đồ ăn, tay cầm dĩa đâm nát miếng sashimi: "Bộ phim kia đã khiến anh tốn không ít tiền rồi, em nghĩ vẫn nên ngoan ngoãn ngồi yên thì tốt hơn."
Bộ phim cung đấu lần đầu tiên cô đảm nhận vai nữ chính, cũng là bộ phim đầu nhiều biến cố tới vậy, bấm máy chưa được bao lâu thì xảy ra tai nạn rồi diễn viên dính vào pháp luật các kiểu, cuối cùng phải dừng hẳn sản xuất phim.
Có lẽ nghề diễn viên và cô xung khắc với nhau, đã vậy không nên cố đấm ăn xôi làm gì.
Ánh mắt Quan Minh Hải nhìn em gái giống như người cha nhìn đứa con đáng tự hào của mình: "Nhóc con trưởng thành rồi biết tiếc tiền cho anh."
"Anh không buồn vì em chẳng nên thân sao?" Lần này Quan Thư Ân đặt hẳn dao dĩa xuống bàn, hướng anh trai nói.
Quan Minh Hải cười trầm ấm: "Với anh và cả cha mẹ, em khỏe mạnh là đủ rồi."
Nghe được lời này, đôi mắt Quan Thư Ân long lanh như sắp khóc, để che giấu cảm xúc mít ướt của mình cô kiếm cớ đi vệ sinh để ra ngoài.
Lại không nghĩ rằng một bước chân này chạm phải người mà cô không muốn gặp nhất Mộ Ngạn Dương,
Theo động tác mở cửa căn phòng riêng ngay bên cạnh phòng cô của người phục vụ, Quan Thư Ân nhìn đông nhìn tây nhìn trúng Mộ Ngạn Dương, mà điều đáng nói ở đây là ánh mắt cô bị anh ta bắt được.
Quan Thư Ân không hiểu tại sao lại cảm thấy ngượng ngùng? Gấp gáp đưa tầm mắt đi nơi khác, đôi chân bước vội qua chỗ anh ta.
Đi rồi cô mới sực nhớ, sao cô phải trốn anh ta?
Quan Thư Ân vò đầu bứt tai, cô điên rồi, điên thật rồi, vì một người đàn ông chăng hoa mà tâm tình biến động.
Cô ở trong nhà vệ sinh dùng nước lạnh hắt lên mặt cho thanh tỉnh đầu óc, chờ tới khi bình ổn mới trở ra.
Ngoài hành lang Mộ Ngạn Dương khoanh tay tựa vào tường, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn như đã chờ đợi từ rất lâu.
Thấy Quan Thư Ân một cái anh ta liền thay đổi tư thế, đăm chiêu nhìn vào cô.
Mộ Ngạn Dương không lên tiếng, đương nhiên Quan Thư Ân cũng sẽ im lặng.
Hai người cố chấp không cho đối phương vừa ý, mặt nặng mày nhẹ nhìn nhau trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng vẫn là Mộ Ngạn Dương chủ động bắt chuyện trước:
"Em không có gì để nói với anh?"
Quan Thư Ân lạnh nhạt vô tâm nói: "Đương nhiên, anh cảm thấy em sẽ nói gì với anh à?"
Chính anh ta nói, nếu cô không cho anh ta một câu trả lời mãn ý thì đừng mở miệng bắt chuyện cơ mà, giờ muốn thế nào đây? Bắt cá hai tay à? Đừng hòng.
Mộ Ngạn Dương cười như không cười: "Tốt lắm Quan Thư Ân, không hổ là với cái danh vô tình vô nghĩa."
Nói xong anh ta đùng đùng nổi giận bỏ đi, để lại Quan Thư Ân trong bộ dạng ngơ ngác chưa tiêu hóa được câu chuyện đang diễn ra.
Vô tình vô nghĩa? Quan Thư Ân chỉ tay vào mặt mình cười khẩy, mắng người không biết tự vấn lại bản thân.
Thời điểm Quan Thư Ân cất bước đi theo sau lưng Mộ Ngạn Dương, xa xa bên cạnh quầy thanh toán người phụ nữ có phần quen mắt sốt sắng cất cao giọng hỏi:
"Anh Ngạn Dương làm gì lâu vậy?"
Mộ Ngạn Dương có lẽ do quá bực tức cho nên không nhận biết Quan Thư Ân đang ở ngay phía sau, chân dài sải bước đến gần người phụ nữ kia nói:
"Có chút việc, đi thôi."
Người phụ nữ cười tươi, theo thói quen ôm cánh tay Mộ Ngạn Dương:
"Em sợ không kịp mất."
Mộ Ngạn Dương cúi đầu nhìn cô ta chấn an: "Không kịp thì ở thêm, về muộn một hôm chết à?"
"Chết chứ sao không?" Người phụ nữ thuận theo cười đùa.
Quan Thư Ân chướng mắt cực kỳ chướng mắt, cơ mặt nhăn nhúm lườm quýt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT