"Giết người... giết người rồi." Bỗng Quan Thư Ân nghe được tiếng hô hào chói tai, tiếp đến là hàng loạt bước chân dồn dập đổ bộ.
Mộ Ngạn Dương đi sau cùng, tách đoàn người vây kín cửa phòng đi vào, lúc đi ngang qua chỗ Quan Thư Ân anh hơi dừng lại đôi chút, sau đó vội vã đỡ lấy cơ thể sắp rơi xuống giường của Ân Tiểu Lam.
Hơi thở Ân Tiểu Lam mỗi lúc một yếu, cô ta giơ bàn tay nhuộm đỏ máu tươi chỉ về phía Quan Thư Ân, muốn nói câu gì đó nhưng sức lực có hạn: "Cô... tại sao?"
Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh tới mức đầu óc Quan Thư Ân chưa kịp định hình. Đây là cô ta giăng bẫy cô sao? Còn nữa ánh mắt Mộ Ngạn Dương là thế nào đây? Anh ta thực sự tin cô làm chuyện này?
Mẹ kiếp đồ đàn ông tráo trở, nửa giây trước còn ôm ấp nói lời đường mật giây sau đã phủi sạch quan hệ, nghĩ tới đây không hiểu tại sao trái tim cô nhói đau cùng cực. Bất cứ người nào cũng có thể nghi ngờ đổ oan cho cô, riêng anh thì không được.
"Cô Quan có người tố cáo cô tội cố ý gây thương tích mời cô theo chúng tôi." Hai người đàn ông mặc cảnh phục từ đâu xuất hiện bên cạnh Quan Thư Ân nghiêm nghị nói.
Quan Thư Ân thực sự rất muốn cười lớn một phen, cô thở dài nói với viên cảnh sát:
"Anh cảnh sát không thể dựa vào lời một người để kết tội được, tôi nãy giờ vẫn đứng ở đây chưa từng chạm vào cô ta."
Sắc mặt viên cảnh sát đanh lại, có chút thiếu kiên nhẫn nắm chặt cánh tay cô: "Cô Quan chúng tôi chỉ làm theo trình tự, còn việc cô có làm hay không chờ điều tra sẽ rõ."
Quan Thư Ân quay đầu lại nhìn gương mặt thoi phóp nhưng vạn phần đắc ý của Ân Tiểu Lam, nhếch miệng khinh bỉ.
Người đàn bà này ti tiện cũng quá tâm cơ rồi, với mấy trò này cô công nhận mình không bằng cô ta.
Cô chỉ thắc mắc một điều cô ta hiểu rõ cô tới vậy sao? Biết chắc cô sẽ theo Mộ Ngạn Dương đến phòng cô ta? Mà sắp xếp một âm mưu tráo trở chỉn chu tới vậy?
"Cô Quan mời." Sau câu nói của viên cảnh sát, Quan Thư Ân không nán lại nữa đôi chân bình tĩnh đi về phía trước, bỏ lại sau lưng ánh mắt chứa đầy lo âu của Mộ Ngạn Dương.
Quan Thư Ân vừa đi ra khỏi cửa Ân Tiểu Lam liền ngất lịm, nhát dao không nặng không nhẹ đâm vào vùng dạ dày làm ướt đẫm bộ quần áo bệnh nhân.
Người đại diện đứng bên ngoài phòng cấp cứu cảm thán: "Tiểu Lam sao cô ấy số khổ như vậy? Cô Quan cũng quá độc ác rồi, Mộ tổng nhờ anh chăm sóc cô ấy tôi phải đến đồn cảnh sát đưa lời khai."
Mộ Ngạn Dương híp mắt nhìn cô ta:
"Cô Lý làm gì cũng nên tính đường lui cho mình, đừng để rơi vào hoàn cảnh nguy khốn mới hối hận."
Nói đoạn anh ngừng lại, dáng người cao lớn bức ép cô ta lùi về sau, lạnh giọng: "Không ai thương xót cô đâu."
Lập tức trên mặt Lý Nam xuất hiện nét gượng gạo run rẩy, cô ta cố gắng áp chế nỗi hoảng sợ trong lòng:
"Cảm ơn Mộ tổng đã nhắc nhở."
Lý Nam nói xong giống như gặp quỷ một giây cũng không dám nán lại co giò bỏ chạy, Mộ Ngạn Dương liếc mắt nhìn phòng phẫu thuật sáng ánh đèn, không biết suy nghĩ cái gì đôi mắt mỗi lúc một tối lại.
Quan Thư Ân được áp giải đến phòng phỏng vấn, ở đây người đàn ông có gương mặt đầy tàn nhang hùng hổ ném tờ giấy xuống trước mặt cô, hăm dọa hỏi cung.
"Tốt nhất cô nên thành thật, tôi không có nhiều thời gian đâu?"
"Thế nào là không thành thật? Tôi nhận đâm Ân Tiểu Lam mới hợp ý các người? Đừng có lộng quyền quá đáng." Quan Thư Ân không hề giao động, ngữ điệu đanh thép đối đáp.
Tay Ân Tiểu Lam cũng vươn xa đấy chứ, một nữ diễn viên nhỏ nhoi xuất thân từ trại trẻ mồ côi lại có thể lôi kéo được những nhân vật có địa vị làm việc cho mình, quả thật không tầm thường.
"Cô Quan tốt nhất nên quản cái miệng của mình cho tốt, vào đây rồi ai cũng như nhau cả thôi, đừng cậy có nhà họ Quan mà thích nói gì thì nói." Tên mặt tàn nhang trợn ngược con mắt, tay nâng cao đập bốp một cái xuống bàn, đưa mặt tới gần Quan Thư Ân nhỏ giọng cảnh cáo.
"Sĩ quan ngài đây đang thẩm vấn hay bức cung? Có phải lộng quyền quá rồi không? Muốn tôi cam tâm tình nguyện thì mang bằng chứng ra đây, đừng có nói suông như vậy." Quan Thư Ân ngả người tựa vào ghế, khoanh tay nhìn viên cảnh sát, thong dong nhả chữ.
Hắn ta nghe xong tự nhiên bật cười: "Muốn bằng chứng? Cô không hiểu sự tình rồi."
Hắn tay vươn tay bấm vào nút đỏ trên bàn, vênh váo nói với người bên ngoài: "Có kết quả kiểm tra hung khí chưa? Mang vào đây cho tôi."
Một lát sau cánh cửa sắt kín mít được mở ra, nữ cảnh sát trên tay cầm kết quả giám định đi vào.
Tên mặt tàn nhang nhận lấy tờ kết quả, chăm chú đọc nội dung được một lúc cánh môi cong lên thích thú: "Xem ra cô hết hy vọng rồi, chờ ngồi tù vài năm đi."
Quan Thư Ân nhướn mày, nhìn vào tờ kết quả miệng há hốc kinh ngạc, trên con dao kia thế mà lại có dấu vân tay của cô? Khốn kiếp kế hoạch này có từ bao giờ? Cô tự cao mình thông minh hơn người ấy, uổng cho cô sống nhiều hơn người ta một kiếp, vậy mà vào tròng khi nào không hay.
Quan Thư Ân bị giam lỏng tận bốn giờ, Quan Minh Hải mới mang được luật sư vào thăm em gái.
"Thư Ân em cố gắng một chút, anh và bố đang tìm cách."
Quan Thư Ân dù cho có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ là cô gái nhỏ bé, thấy anh trai liền ấm ức: "Em không có làm, là Ân Tiểu Lam tự đâm mình còn trên dao vì sao lại có dấu vân tay của em, em không rõ."
"Anh biết em gái anh không ngốc tới vậy, nhưng sự việc gặp phải một số vấn đề không thể giải quyết ngay được." Quan Minh Hải thương xót em gái, cầm lấy bàn tay cô:
"Khó ở chỗ em và Ân Tiểu Lam đều là người của công chúng, cô ta lại rất được lòng người hâm mộ nữa."
Quan Minh Hải nói tin tức Quan Thư Ân làm Ân Tiểu Lam bị thương hiện tại đã tràn lan trên các nền tảng, số lượng fan lớn của cô ta còn đang đứng trước sở cảnh sát, giơ biển hiệu đòi công đạo cho thần tượng.
Nếu không tìm ra bằng chứng, chứng minh Quan Thư Ân vô tội, đám fan cuồng đó sẽ cắn mãi không buông tha cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT