Kể từ lúc đánh trận trở về được hai năm, Sở Minh Quân luôn nghe được lời bàn tán từ bên ngoài về mình, liền sai ảnh vệ đi thăm dò thông tin, đến khi ảnh vệ trở về, đã là chập tối.
Bước vào thư phòng của Sở vương, cúi đầu hành lễ, rồi kể lại chi tiết về những lời đồn đại, câu chuyện thanh mai trúc mã, đánh trận trở về, không lập thê thiếp đều được báo lại hết, chỉ là… khi nghe kể lại xong Sở thân Vương vẫn im lặng, gân xanh trên trán bỗng nổi lên, ảnh vệ sợ toát mồ hôi, chuẩn bị tinh thần đón trận bão cuồng phong của chủ tử, nhắm mắt chờ đợi.
Nhưng một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, ảnh vệ len lén hé mắt nhìn cũng chỉ thấy chủ tử mình đang dùng hai ngón tay day day thái dương, sau đó ra hiệu cho ảnh vệ lui xuống. Hắn thở phào, lập tức biến mất, còn trong phòng, chỉ có Sở Minh Quân đang ngồi trên ghế, im lặng nhắm mắt.
Ánh sáng từ cây đèn lập lòe rọi lên bức tường, hắn chỉ thắc mắc, câu chuyện đó từ đâu mà có, đúng thật hắn có quen một vị cô nương từ nhỏ, tên là Diệp Thanh Hư, nàng ta là con gái của vị nhũ mẫu đã chăm sóc Sở Minh Quân khi còn ở trong Hoàng cung.
Bà ta cũng là một người thân cận của mẫu thân, nên các nô tì trong cung có vài phần kính nể, do đó bà ta lâu lâu có thể lén dẫn con gái vào cung tham quan vui đùa, tất nhiên chỉ được đi dạo ở khu vực nhất định. Sở Minh Quân cũng không quan tâm lắm, hắn chỉ quan tâm đến kiếm pháp mà thôi.
Tình cờ một lần năm Sở Minh Quân lên sáu tuổi, hắn đang trên đường đến thư phòng đọc sách, nhìn thấy Diệp Thanh Hư đang đứng nép sát vào cây cột, hai tay cứ túm lấy vạt váy, khuôn mặt thì lúng túng, nhìn thấy vậy, Sở Minh Quân tiến đến gần, hỏi nàng ta đã gặp chuyện gì, chỉ thấy đôi mắt Diệp Thanh Hư chực trào nước mắt, nói rằng vô tình vấp ngã khiến tà váy vướng vào cành cây làm rách một đường dài từ đầu gối đến mắt cá chân, nàng ta sợ người khác nhìn thấy sẽ buông lời chọc ghẹo, lại sợ mẫu thân nàng ta trách phạt nên cứ đứng một góc như vậy, không biết làm cách nào.
Sở Minh Quân nghe xong, cũng không nghĩ gì nhiều, kêu nô tài hầu cận đi lấy một áo choàng đến đây đưa cho cô gái này khoác vào, tiện miệng nói rằng: “ Ngươi yên tâm đi, đây là cung của ta ở, không ai dám chọc ghẹo hay trách mắng ngươi, nếu như có người nào làm vậy, ngươi cứ nói cho ta biết.”
Đây cũng chỉ là một câu nói của đứa trẻ nói để cho nàng ta nín khóc thôi, cũng chả phải tâm tư gì, chỉ là hắn không nghĩ, dù đó là câu nói vô tình nhưng trong mắt của cô nhóc đó đã gieo lên hạt mầm chớm nở.
Kể từ sau hôm đó, nàng ta cứ lén lút nấp sau cánh cột nhìn trộm Sở Minh Quân, tất nhiên hắn đều phát hiện, nhưng dù gì nàng ta chỉ đứng nhìn chứ không làm gì cả, nên hắn cũng mặc kệ.
Vài năm sau nữa, khi hơi lớn rồi, Diệp Thanh Hư lại mạnh dạn hơn trước, mặc dù ít được cho vào cung, nhưng cứ mỗi lần đến, nàng ta đều ghé cung của Sở Minh Quân, líu lo bên cạnh, chỉ nói là để hầu phụng cho hắn, cần gì cứ sai bảo nàng ta, còn Sở Minh Quân, chỉ một lòng học tập kiếm pháp, không hề quan tâm đến Diệp Thanh Hư.
Đến năm hắn mười bảy tuổi, có một tộc lớn, gọi là tộc Đế Quan, đang trị vì lãnh thổ phía Bắc, có âm mưu xâm chiếm lãnh thổ, đang hướng thẳng đến cổng thành Tây Bắc, đứng đầu chỉ huy là tể tướng Sắc Tề, rất hiếu chiến, không thích nói đến thương lượng.
Cho dù cổng thành Tây Bắc có thể cầm cự được vài ngày, nhưng nếu như Sắc Tề công kích đột ngột, cũng khó an toàn, được tin truyền báo đến trong cung, ai ai cũng hoảng sợ lập đối sách, chỉ có Sở Minh Quân sau khi nghe tin, liền trong đêm thiết kiến Hoàng Thượng, khẩn cầu xin lệnh cho hắn ra biên cương tiếp ứng, cũng như học hỏi kinh nghiệm nơi sa đường, rèn luyện kĩ năng bản thân.
Mặc dù hai bên đánh nhau là đều không tránh khỏi, nhưng đề cử con trai mình ra nơi đầy máu tanh, Hoàng Thượng cũng không đành lòng, đến khi nhìn vào đôi mắt kiên định của Sở Minh Quân, ngài mới đành chấp nhận ban lệnh.
Ngay trong đêm đó, Sở Minh Quân trở về phủ mình, chuẩn bị áo giáp và hành trang, tính kêu gọi quân đi ngay, khi vừa bước ra khỏi phủ, nhìn thấy bóng người mảnh khảnh đang đứng chờ từ trước, đó là Diệp Thanh Hư, nàng ta nghe tin Sở thân Vương ra chiến trường, liền tức tốc chạy đến đây.
Nhìn thấy Sở Minh Quân, nàng ta đến gần, rưng rưng nước mắt, bày tỏ lòng mình rằng đã thích Sở Minh Quân từ lâu, và xin người có thể để nàng ta bên cạnh hầu hạ, đưa ra một túi thơm, mong rằng người trở về bình an. Sở Minh Quân nghe xong không đậm không nhạt, từ chối lòng tốt của Diệp Thanh Hư, nói là không biết đánh trận bao giờ mới kết thúc, nàng ta cũng đã đến tuổi cập kê, nên hãy kiếm cho mình một phu quân tốt, đừng bỏ lỡ tuổi xuân thì để chờ hắn vô ích, dứt lời Sở Minh Quân cũng thúc ngựa rời đi, để lại Diệp Thanh Hư đứng yên tại chỗ, khuôn mặt đã ướt đẫm vì nước mắt, sau đó nàng ta như thế nào, Sở Minh Quân không hề hay biết.
Chạy liên tục ròng rã suốt ba ngày liền, hắn cũng đã đến được cổng thành Tây Bắc, tập họp các tướng lĩnh và chủ thành trì để bàn bạc kế hoạch, chỉ là được chủ thành trì báo lại rằng hai bên đã nói chuyện, trưởng thành trì tỏ ý giao hảo, thỏa thuận lợi ích để tránh việc chém giết, nhưng tên thủ lĩnh Sở Tề đó một chữ cũng không lọt tai, khăng khăng rằng hắn sẽ chiếm hết cái thành trì này, lớn tiếng kêu chủ thành trì ngoan ngoãn đầu hàng, tự động mở cổng tránh có máu tanh, từ đó xem như việc đàm phán thất bại.
Sở Minh Quân nhăn mày, nếu như vậy chỉ còn cách đánh nhau, nhưng phải đánh như thế nào để hắn ta không kịp trở tay. Sở Minh Quân bày ra ý kiến, giả vờ thua trận, dụ hổ vào lưới. Bỗng có một giọng nói vang lên:
“ Mặc dù người là Hoàng tử, nhưng thần cũng phải nói thẳng, người vẫn chưa có kinh nghiệm chinh chiến sa trường, ví dụ làm theo kế hoạch của người, mở cổng dụ địch vào thành đánh úp, phe ta bị chia làm hai nửa, một trong thành, một ngoài thành, như vậy nếu hắn xông thẳng đến đây, quân ta bên ngoài không kịp hộ giá, bắt chủ thành và người dân vô tội làm tin, chẳng phải xem như kế hoạch đổ vỡ hay sao?”.
Câu hỏi này đến từ một chàng trai trẻ trạc tuổi Sở Minh Quân, trong lời nói mang ý đầy châm chọc, hắn ta là con trai phủ Đô đốc, quản lí binh đoàn ở thành Tây Bắc này, cũng là một người đầy khí thế chiến đấu như Sở Minh Quân, sống từ nhỏ trong binh doanh, tính tình thẳng thắn bộc trực, nghĩ sao nói vậy, tên là Trần Thanh.
Sở Minh Quân cũng đã biết trước được điều này, rằng sẽ có người không phục, dù sao hắn cũng là người trẻ tuổi, nhưng không sao, trước khi đến đây hắn đã quan sát địa hình, quanh đây chỉ có sa mạc và đất hoang, không hề có đồi núi hay vách đá hiểm trở, rất khó để đánh úp từ bên ngoài, chỉ còn cách duy nhất mà hắn đưa ra.
Sở Minh Quân nhìn thẳng vào Trần Thanh, đáp lại: “ Đúng là ta chưa hề có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng cũng được học sách lược và kiếm pháp từ nhỏ, ta cũng không hề muốn đánh cược mạng sống của hàng vạn người trong thành. Hay là như vầy đi, ngươi đưa một người mà ngươi tin tưởng thi đấu với ta, nếu ta thua sẽ làm theo ý các ngươi, có được không?”.
Trần Thanh có hơi ngạc nhiên, hắn ở đây cũng không nghe nhiều về tin tức trong Hoàng cung, khi nghe tin nhà Vua cử một người con trai đến đây tiếp ứng, thầm nghĩ trong lòng rằng các tên Hoàng tử yếu đuối được nuôi dạy trong cung, đến đây nhìn thấy cảnh chém giết chắc chắn sợ són ra quần, làm gì còn có gan mà ra trận chứ, cho đến khi hắn nhìn thấy Sở Minh Quân, hắn cũng đinh ninh thêm suy nghĩ trong lòng mình, thầm đánh giá Sở Minh Quân là tên yếu đuối ẻo lả. Lập tức đồng ý, mỉm cười đầy tự tin, Sở Minh Quân thì chỉ im lặng, xem như hai bên đã chấp nhận.
Đến sân bãi tập trận, Trần Thanh tự tin đề cử bản thân mình thi đấu, binh sĩ cũng đồng tình, dù sao hắn ở đây từ nhỏ, kĩ năng và thể lực ai ai cũng đã công nhận, hô vang rầm trời, không hề để ý sắc mặt của Sở Minh Quân.
Các tướng lĩnh đi theo Sở Minh Quân thấy vậy, sợ hắn sẽ nổi giận, chuẩn bị tiến ra đó nhắc nhở, nhưng lại bị Sở Minh Quân ngăn cản, mỉm cười nói rằng không sao, xem như trận đánh là khởi động trước khi đánh trận vậy, cũng như củng cố lòng tin của binh sĩ, nếu họ không phục, làm sao có thể dẫn quân, tướng sĩ gật đầu tỏ ý đã hiểu, không nói gì thêm, trở về chỗ ngồi để xem trận đấu. Hai người bước lên võ đài, bốn mắt nhìn nhau, Trần Thanh lên tiếng châm chọc:
- Nếu như người cảm thấy sợ hãi, bây giờ có thể ra hiệu ngưng trận đấu, thần cũng sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bàn đối sách đánh giặc. Nếu không... trong lúc so tài, thần có lỡ làm người bị thương, không biết nói sao với Hoàng thượng đâu!!!
- Ngươi cứ đánh hết sức lực đi, nếu như ta sợ, đã không đưa ra đề nghị này rồi. Ngươi đừng lo, ta đảm bảo sẽ không trách phạt ngươi!
Sở Minh Quân từ tốn đáp lại, chỉ có ánh mắt kiên định, không hề nao núng trước lời châm chọc của Trần Thanh. Tiếng còi báo hiệu bắt đầu vang lên, hai bên liền vào thế phòng thủ, dò xét từng hành động của đối phương, xung quanh là tiếng reo hò của binh sĩ.
Sau khi đánh giá tình hình, Trần Thanh là người chủ động tấn công đầu tiên, cầm kiếm chỉa thẳng đến phần hông bên trái của Sở Minh Quân, Sở Minh Quân nhận ra, liền dùng kiếm chặn lại, sau đó hai bên so tài kiếm pháp trực diện nhau, đến lúc cao trào, Trần Thanh nhìn thấy sơ hở, đưa lưỡi kiếm tiến đến vai phải của Sở Minh Quân, tấn công bất ngờ, cứ nghĩ mình sắp thành công, Trần Thanh mỉm cười đắc thắng, chỉ là không ngờ, đây là kế của Sở Minh Quân, cố tình lộ sơ hở, làm kẻ địch nghĩ mình đã thành công, sau đó dùng kiếm đánh chính diện, chắc chắn sẽ không né kịp, chỉ là Sở Minh Quân đã khống chế lực ở tay, lưỡi kiếm vừa đúng làm rách đường vải bên ngoài, hai bên dừng lại, chứng tỏ trận đấu đã kết thúc, thắng bại rõ ràng, binh lính ở dưới im lặng mất vài giây rồi bắt đầu hô vang, vỗ tay hoan hô vị Hoàng tử vừa mới gặp mặt này.
Trần Thanh xoay người lại nhìn, hít một hơi thật sâu rồi cuối người hành lễ với Sở Minh Quân, bày tỏ bản thân đã phục, Sở Minh Quân tiến đến gần, vỗ vai Trần Thanh, dõng dạc bảo rằng hắn cũng là một đối thủ mạnh, bản thân cũng phải dùng hết sức lực để chiến đấu nên đừng quá để tâm việc mình đã thất bại hôm nay, sau đó rời đi.
Trần Thanh đứng đó, liền nở một nụ cười, cũng xoay người đi theo, hắn không biết rằng, sau này mình sẽ trở thành ảnh vệ thân cận của Sở Minh Quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT