Sở Minh Quân dẫn tôi đến gần bến cảng, tìm một vị trí khá khuất, im lặng mà quan sát, tôi cũng nhìn theo ánh mắt của Sở Minh Quân, hướng về chiếc thuyền nhỏ vừa mới cập bến.

Từ xa, một nhóm người đang khuâng vác muối lên bờ, nhưng lẫn trong đó là một người khác thần bí, mũ áo choàng che gần hết khuôn mặt. Sở Minh Quân nheo mắt nhìn chăm chú, sau khi bắt được khoảng khắc sơ hở, đã nhận ra gã đó là ai.

“ Đó chẳng phải là…tên Sắc Tề sao?”- Trần Thanh thì thầm nói với Sở Minh Quân. Ngài ấy cũng gật đầu, nhìn gã đang cố gắng trà trộn vào nhóm người để vào thành, đứng dậy mà đi theo.

Sắc Tề là một gã có kinh nghiệm, luôn luôn chú ý xung quanh, cũng nhận ra rằng có lẽ đã bị chú ý, bắt đầu bước nhanh chân là len lỏi qua các khe người. Nhóm chúng tôi cũng chạy theo, nhưng do bị ảnh hưởng tầm nhìn bởi đám đông, không lâu sau khi đến một ngã tư đường, Sắc Tề đã chuồn đi mất.

Sở Minh Quân dự định ra lệnh cho Trần Thanh nhảy lên mái nhà quan sát, nhưng lại phát hiện nhóm chúng tôi đã lạc mất Minh Ca từ lúc nào, tôi khá bối rối, do tập trung nhìn về phía trước, nên đã không để ý đến em ấy.

Nhìn thấy tôi lo lắng, Sở Minh Quân chỉ thị cho Trần Thanh đi tìm, còn ngài ấy và tôi sẽ ghé vào quán ăn bên đường chờ đợi. Nhận lệnh xong Trần Thanh lập tức rời khỏi, nhanh chóng hòa vào đám đông.

Hai người chúng tôi tiến vào quán, lựa chọn một bàn trống có thể nhìn ra đường trên lầu, mới ngồi xuống. Chủ quán nhìn y phục chúng tôi, nhận ra không phải người tầm thường, liền niềm nở đón tiếp, Sở Minh Quân cũng không nhiều lời, đưa ra một nén bạc, kêu người mang trà đến đây. Chủ quán cũng không dám nhiều lời, lập tức đi chuẩn bị.

Một lúc sau thì Trần Thanh cùng Minh Ca cũng quay trở lại, tôi đứng dậy kiểm tra khắp người Minh Ca, lo lắng hỏi xem em ấy đã xảy ra chuyện gì. Minh Ca chỉ biết ấp úng trả lời, rằng đông người quá nên vô tình bị lạc với mọi người, vừa đi thêm được một lúc thì Trần Thanh đã tìm đến.

Tôi nghe xong cũng thở phào một hơi, không gặp chuyện gì là tốt rồi, Sở Minh Quân cũng đứng dậy, ra lệnh hồi phủ. Sau đó thì Đông Sở Thanh cũng xuất hiện, ba người liền vào thư phòng bàn chuyện cho đến đêm khuya.

Tôi chuẩn bị cho ngài ấy vài món đơn giản và một ấm trà gừng để ăn tối, sau đó mới lên giường ngủ trước. Đến nửa đêm, tôi cảm nhận được hơi ấm đang bao phủ xung quanh người, là Sở Minh Quân, ngài ấy vòng tay ôm lấy tôi vào lòng, như thể làm vậy mới an tâm, tôi cũng rất thích, dụi dụi vài cái vào ngực ngài ấy mà ngủ.

Sáng hôm sau Sở Minh Quân vào cung muốn bẩm báo sự việc với Hoàng đế, còn tôi từ lúc sảy thai đã không còn mặn mà đến nơi đó nữa, nhưng Minh Ca năn nỉ tôi vào cung, để em ấy có thể nhìn ngắm Hoàng cung thêm nữa.

Hết cách, tôi đành chiều theo ý Minh Ca, lon ton chạy theo Sở Minh Quân mà vào cung. Đến nơi, tôi ngỏ ý muốn đến nơi mà Sở Minh Quân lúc nhỏ đã từng ở, xem thử xem một cậu nhóc khi xưa có sở thích như thế nào, nhiều khi lại tìm thấy những cuốn sách hay ho nào đấy.

Sở Minh Quân búng trán tôi một cái, bảo tôi suy diễn lung tung, nhưng cũng không cản, còn gọi hai thị thái giám đến để dẫn tôi đi. Tôi mỉm cười vui vẻ, không quên làm động tác hun gió, Sở Minh Quân không hiểu động tác đó có y nghĩa gì, chỉ thấy khá dễ thương, đứng đó nhìn tôi đến khi bóng dáng mờ dần, mới xoay người đi vào trong điện.

Khi đến cung của Sở Minh Quân lúc nhỏ, mọi thứ xung quanh vẫn như mới, các nô tì có lẽ được lệnh lau chùi kỹ càng, tôi nhìn một lượt, trong đầu có thể hình ra được từng bóng ảnh của Sở Minh Quân lúc nhỏ ở mọi nơi, chầm chậm đi trong hồi tưởng.

Sở Minh Quân xong việc cũng đã là buổi trưa, ngài ấy đến trước mặt tôi, giơ tay ra trước, mỉm cười dịu dàng nói với tôi:

- Đã để nàng phải đợi lâu, nào, chúng ta cùng về thôi..

- Vâng ạ.

Tôi đặt tay lên bàn tay của Sở Minh Quân, nắm chặt không buông, tựa như trong tâm trí, mãi mãi không rời xa.

Hai tháng sau, thời tiết khá oi bức, và tôi đã có tác dụng, trà trái cây giải nhiệt của tôi đặc biệt được ưa chuộng trong phủ, hiện tại tôi chỉ có mỗi công việc này thôi, còn chuyện của Diệp Thanh Hư, nàng ta vẫn bặt vô âm tín, biến mất không còn chút dấu vết, về phần gã tên Sắc Tề của tộc Đế Quan, cũng chưa có động tĩnh gì nhiều, chỉ biết Đông Sở Thanh hàng ngày theo dõi, rồi báo cáo lại với Sở Minh Quân.

Chỉ là…không ít ngày sau, tôi và Sở Minh Quân được thông báo một tin động trời, Hoàng đế đang bị bệnh nặng, không còn thuốc chữa, hiện tại đang cố gắng duy trì mạng sống, lâu nhất là khoảng một tháng trở lại.

Khi được biết tin, chúng tôi liền tức tốc vào cung, để gặp Hoàng đế. Đến cửa điện, xung quanh đã bắt gặp một nhóm phi tần đang khóc lóc, chỉ có Đức phi đang bình tĩnh ngồi yên, nhưng ánh mắt không giấu được nỗi đau buồn. Nhìn thấy hai người chúng tôi, Đức phi tiến lại, nắm chặt lấy bàn tay của tôi, cảm nhận được sự run rẩy truyền từ ngón tay của Đức phi, tôi cũng bày tỏ sự an ủi, trấn an tinh thần Đức phi.

Một nhóm người ồn ào trong một căn phòng, đến khi thái giám hầu cận của Hoàng đế bước ra, mới bắt đầu im lặng. Người thái giám đã lớn tuổi, nhìn quanh một lượt, rồi mới từ từ thông báo:

- Tứ Hoàng tử, mời người vào thăm Bệ hạ! Bệ hạ có đôi lời muốn nói với người!

- Thần tuân lệnh! Đa tạ Trương công công!

Chỉ một mình Sở Minh Quân được bước vào, Đức phi dẫn tôi ngồi vào một chỗ yên tĩnh để chờ đợi. Đến lúc này, Hoàng hậu bước đến, sau đó ra lệnh đuổi tất cả các phi tần có danh vị thấp đang khóc lóc ỉ ôi, chỉ còn tứ phi thay nhau chăm sóc Hoàng đế.

Tôi len lén nhìn sắc mặt của Hoàng hậu, khuôn mặt xinh đẹp đó vẫn an tĩnh như bình thường, cảm giác như việc Hoàng đế bệnh nặng cũng không thể nổi một chút gợn sóng nào vậy, có thể là do người làm chủ hậu cung, phải tỏ ra uy nghi, nhưng dù sao thì ánh mắt sẽ không biết nói dối…

Hoàng hậu không hề thật lòng yêu thương Hoàng đế.

Một lúc sau, Sở Minh Quân mới bước ra, hành lễ với Hoàng hậu, sau đó tiến thẳng đến chỗ tôi đang ngồi. Ánh mắt ngài ấy an ủi tinh thần cho Đức phi, mong rằng bà ấy đừng quá lo lắng, sau đó xin phép rời khỏi điện ngay lập tức. Từ lúc ra khỏi điện cho đến khi lên xe ngựa, Sở Minh Quân vẫn không hề mở miệng, ánh mắt cũng thâm trầm, nhìn về phía xa xăm, như thể đang quyết định một việc gì đó rất quan trọng.

Tôi hiểu được tâm trạng của ngài ấy lúc này, cũng không nói gì, chỉ âm thầm ngồi cạnh, nắm chặt lấy bàn tay của Sở Minh Quân, không buông.

Sang ngày hôm sau, Sở Minh Quân đã ra khỏi phủ từ sớm, do không ai đánh thức tôi dậy, nên khi mở mắt mặt trời cũng đã lên cao, tôi ngồi dậy vươn vai, gọi Minh Ca đến rửa mặt, nhưng gọi mãi, vẫn không thấy em ấy trả lời.

Một lúc sau thì Sơ Hoa bê một chậu nước rửa mặt tiến vào, tôi thắc mắc với cô ấy rằng Minh Ca đã đi đâu, chỉ nghe được Minh Ca đang giải quyết vài chuyện với Sở Minh Quân, nhưng không rõ việc đó là gì. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là vài việc vặt, cũng không có gì phải lo lắng.

Nhưng sự lo lắng càng ngày càng lớn, khi đã năm ngày tôi chưa gặp lại Minh Ca, đêm nào tôi cũng hỏi Sở Minh Quân, chỉ thấy ngài ấy trả lời qua loa, sau đó lảng tránh qua câu chuyện khác.

Đến khi tôi không chịu nổi nữa, bắt đầu bày tỏ thái độ với Sở Minh Quân, nhìn thấy tôi cắn chặt môi, Sở Minh Quân chỉ biết thở dài, sau đó mới kể một việc cho tôi nghe, một việc mà tôi không thể tin được.

Minh Ca là gián điệp của Đại Hoàng tử, không biết em ấy đã bị mua chuộc từ lúc nào, nhưng các việc đã xảy ra, từ việc gặp thích khách khi đi chùa, đến việc tôi ngã xuống hồ sen dẫn đến sảy thai cũng là do Minh Ca đã đẩy tôi, bây giờ là việc Hoàng đế bị bệnh nặng, thực chất là do trúng độc.

Tôi không tin, bác bỏ lời của Sở Minh Quân, bảo rằng Minh Ca không thể tiếp cận được Hoàng đế, thì làm sao hạ độc được.

Sở Minh Quân nói, lúc chúng tôi theo dõi tên Sắc Tề, em ấy cố tình lạc mất, rời khỏi sự chú ý, nhận lấy độc từ tay sai của hắn ta, sau đó lợi dụng tôi, mong muốn vào cung để tham quan mà đưa độc cho nô tì đã cấu kết từ trước. Một bước đi vô cùng chắc chắn.

Tôi vẫn cố gắng không chịu tin, chỉ lắp bắp vài chữ, ánh mắt cũng bắt đầu hoang mang:

- Em…em ấy đã theo em từ nhỏ, không thể nào em ấy hại em được….

- Chúng ta không thể nào đoán được lòng người là như thế nào, Đặng Vi, nàng đã bị cô ta lợi dụng!

- Vậy…hiện tại Minh Ca đang ở đâu? Có thể có uẩn khúc nào đó, nếu em ấy nhìn thấy em, có lẽ sẽ nói gì đó…!!!

Sở Minh Quân nhíu mày, nhìn tôi một lúc lâu, mới chịu trả lời:

- Ta đã cho người nhốt cô ta vào nhà kho, Trần Thanh đang giám sát mỗi ngày, hiện tại cô ta vẫn chưa chịu khai bất cứ điều gì, nhưng khi khám xét phòng ngủ của cô ta, đã thấy được mật thư và vài loại độc dược, điều có nguồn gốc từ tộc Đế Quan.

Tôi như bị một cái gì đó cứa vào tim, đau nhói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play