“Vậy chị sẽ gọi em là là em gái Kim Phượng nhé, ở nông thôn đều gọi như vậy.” Phùng Đại Xuân nói.
“Đúng rồi, các em vừa tới, có phải không có nồi chén gáo bồn, bàn ghế gì cũng đều không có hay không?” Phùng Đại Xuân hỏi.
Lý Kim Phượng chưa kịp nói thì đã nghe Phùng Đại Xuân nói: “Chắc chắn là đúng như vậy rồi, chồng chị ở đây đã hai năm, lúc chị đến nhà chỉ có hai cái ghế, vẫn là phải đi đến chợ đồ cũ mua một ít bàn ghế cũ về tự sửa nên ở nhà mới có thêm bàn ghế!”
“Ngày mai chúng em sẽ chuyển đồ nội thất đến đấy, lúc đó hẳn là sẽ có ghế dựa và ghế dài thôi.” Lý Kim Phượng nói.
“Ngày mai? Vậy hôm nay không có ghế để ngồi phải không? Đợi chị một lát, chị sẽ mang cho em hai cái ghế từ nhà chị qua.”
Phùng Đại Xuân vào đây được gần một năm, Lý Kim Phượng là người nói chuyện với cô ấy nhiều nhất và lịch sự nhất với cô ấy.
Những người khác mặt ngoài nói chuyện với cô ấy nhưng trong mắt họ lại tràn đầy khinh thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play