Lưu Thọ nói là muốn nói cho mọi người biết nhưng vẫn không nhúc nhích, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đống đồ trên tay Lục Kiến Quốc.
"Đồng chí, quả thật chúng ta chỉ đi ngang qua thôi, đúng lúc tôi và đối tượng khát nước nên tiến vào xin miếng nước, không còn gì khác nữa cả!" Trên mặt Lục Kiến Quốc vẫn nở nụ cười xa cách, lời nói có một loại sức mạnh không để cho người khác phản bác.
"Anh nói đến đây để uống nước thì thật sự chỉ đến để uống nước thôi sao? Có bằng chứng gì?" Lưu Thọ lớn tiếng hỏi.
"Khát thì khát, cần bằng chứng gì chứ? Hay là nói, vị đồng chí này, ngày thường trước khi ăn cơm vẫn cần đưa ra bằng chứng để nói với người nhà là mình đói? Không có bằng chứng thì không thể ăn cơm sao?" Lý Kim Phượng cười lạnh nhìn Lưu Thọ.
Người này là điển hình của loại người cháy nhà mà đi hôi của.
Xét theo thái độ bà Thẩm rất kiêng kị hắn thì ngày thường chắc hẳn đã bị hắn bắt nạt rất nhiều.
Lưu Thọ không dám làm gì Lục Kiến Quốc, dù sao người này cao hơn hắn, nhìn qua có vẻ không dễ chọc vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play