Thập Niên 60: Kiều Thê Có Không Gian

Chương 19: Thời điểm cực đói


6 tháng

trướctiếp

Tình huống của bà Trương nghiêm trọng hơn Tô Đại Hoa rất nhiều, dù bà có uống một cốc nước cũng không có bất kì phản ứng gì.

Lý Kim Phượng tốn chút sức đỡ người nằm xuống giường.

Lại tìm thấy một chiếc chăn cũ ố vàng đã được giặt trên giường trong một chiếc tủ hỏng trong phòng bà Trương, rồi đắp cho bà Trương.

Cô lại dùng túi vải che lại lấy ra hai quả trứng luộc từ trong không gian.

Lý Kim Phượng ôm chặt quả trứng trong tay, ra khỏi phòng bà Trương, đi vào phòng bếp.

Lúc này Trương Tiểu Bảo đang nấu cháo, trong một nồi nước lớn chỉ cho một nắm gạo kê nhỏ vào.

Sau khi nấu một nồi cháo to, có thể để ăn được vài ngày.

Có thể mỗi lần chỉ uống được một cốc nước cho no, khi làm việc cũng không có bao nhiêu sức lực, nhưng thế này vẫn tốt hơn nhiều so với việc nhai rễ cây, vỏ cây và lá rau thối trước đây.

Lý Kim Phượng nhìn thoáng qua nhà bếp của Trương gia, ngoại trừ một cái bếp đất, một ít củi chất ở miệng bếp, toàn bộ căn bếp sạch sẽ đến đáng sợ.

Đừng nói là dầu, ngay cả một chút muối cũng không thấy, thay vào đó, trong góc có vài rễ cây được đào lên khỏi mặt đất.

Lý Kim Phượng gần như có thể tưởng tượng được cuộc sống hàng ngày của nhà họ Trương khốn khổ đến mức nào.

Mà hai nắm gạo kê của Lý Kim Phượng cho, đối với Trương Tiểu Bảo đó như là món quà mà trời cao ban cho cậu rồi.

Nhìn thấy Lý Kim Phượng, Trương Tiểu Bảo không còn ác ý như trước nữa, ngược lại vẻ mặt cảm kích, lo lắng nhìn Lý Kim Phượng: “Chị Kim Phượng, cháo... cháo chưa nấu xong, bà nội. ... ..”

"Bà nội em không sao, chị đã cho bà uống một chén nước, một lát nữa bà sẽ tỉnh lại. Tiểu Bảo, lại đây." Lý Kim Phượng vẫy vẫy tay gọi Trương Tiểu Bảo.

Trương Tiểu Bảo không chút nghi ngờ bước tới.

"Đưa tay ra!" Lý Kim Phượng nói.

Trương Tiểu Bảo làm theo, ngay sau đó, trong tay cậu đã có một quả trứng luộc nguội.

Cậu sửng sốt, nhìn Lý Kim Phượng, đôi mắt trợn to hơn cả chuông đồng.

Nhưng khi đối mặt với quả trứng, cậu vẫn vô thức nuốt nước bọt.

"Chị Kim Phượng..." Trương Tiểu Bảo há to miệng.

"Suỵt! Không được nói cho người khác biết, ăn xong liền ném vỏ vào bếp đốt đi." Lý Kim Phượng nhỏ giọng nói.

"Nhưng..." Trương Tiểu Bảo nhìn Lý Kim Phượng, mặc dù nuốt nước bọt không ngừng, nhưng vẫn không quên hỏi Lý Kim Phượng: “Chị Kim Phượng, chị ăn cơm chưa?”

Lý Kim Phượng do dự, đây là quả trứng thứ hai cô đưa ra hôm nay, nhưng dù là Tô Đại Hoa hay Trương Tiểu Bảo, bọn họ đều vô thức hỏi cô đã ăn gì chưa.

Mà không phải trực tiếp đoạt lấy nhét vào miệng ăn một cách đói khát.

Đáy lòng Lý Kim Phượng nhận được không ít an ủi, nháy mắt nụ cười trên môi trở nên rực rỡ hơn một chút.

"Ăn đi, dù sao chị cũng không đói." Lý Kim Phượng nói.

Sau khi nhận được câu trả lời, Trương Tiểu Bảo không thể chịu đựng được nữa, đập quả trứng ra.

Vỏ trứng được thu gom cẩn thận, cậu nghe theo lời của Lý Kim Phượng ném hết vào bếp.

Trứng bóc vỏ trắng hơn giấy, vừa nuốt nước bọt, Trương Tiểu Bảo vừa đưa tay tách quả trứng ra làm hai nửa, nhưng lại bị Lý Kim Phượng ngăn lại.

“Chị còn để lại một quả trứng cho bà nội em, en có thể tự mình ăn hết, ăn xong mới có sức làm việc.”

Mắt Trương Tiểu Bảo lại đỏ hoe, sau khi ăn hết trứng đã khóc nức nở không ngừng.

Lý Kim Phượng nhìn người cậu bé gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương trước mặt, trong lòng cảm thấy khó chịu, đưa tay vỗ vỗ vai Trương Tiểu Bảo: “Em là đàn ông, phải mạnh mẽ một chút, bà nội Trương còn phải dựa vào em chăm sóc."

Câu nói này có tác dụng, Trương Tiểu Bảo dùng sức lau nước mắt, đỏ bừng cả mặt.

"Chị ơi, hôm nay ở lại ăn tối nhé!" 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp