"Thế này sao mà gọi là khách sáo chứ, nếu thật sự khách sáo, thím không chỉ mang cho cháu một ít rau củ thôi đâu! Cháu là người huyện thành, thím thật sợ cháu không quen, chờ lão Triệu về rồi thím nói với ông ấy sau." Ứng Xuân Hoa nói.
“Thím, cái gì là người huyện thành hay là nông dân chứ. Khi còn nhỏ, cháu còn bới đất kiếm ăn! Tuy nhà Kiến Quốc ở tỉnh Bắc Giang nhưng cậu ấy cũng đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.”
Triệu Minh Thành biết Lục Kiến Quốc sau khi tốt nghiệp trung học đã được đặc huấn rèn luyện thể chất, tức là trước khi ra nước ngoài nghiên cứu.
Trong nửa năm, chỉ được cho một bữa một tuần, còn lại phải tự lo liệu.
Người này lúc đói đến cùng cực có cái gì mà chưa ăn qua đâu.
Lúc mệt mỏi, có chỗ nào mà không nằm xuống ngủ được?
Nếu thật muốn nói, cậu ấy phải chịu đựng gian khổ không kém gì ở quê, vậy người ở thành phố và người ở quê có gì khác biệt chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT