"Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì đẹp mắt mà nhìn?" Lý Phúc Mãn ngăn cản Lý Ái Lan, không để cô ta tới gần cái bao.
"Ông nội, cháu cũng chỉ muốn nhìn đồ vật bên trong là cái gì thôi, cũng đâu phải là muốn xin. Ông làm gì nhỏ mọn như vậy?" Lý Ái Lan bĩu môi, vẻ mặt không vui vẻ.
“Cứ coi như ông hẹp hòi đi, dù sao đồ mà con bé Kim Phượng gửi về cũng sẽ không cho cháu chạm vào!”
Nói xong, Lý Phúc Mãn lập tức để Lý Đại Hổ cùng Lý Đại Hòa khiêng bao đồ đi về phía sau nhà.
Lý Ái Lan vồ hụt, cái gì cũng không thấy được không nói, còn không công chịu một trận mắng, vẻ mặt lập tức không vui.
"Lý Kim Phượng, Lý Kim Phượng. Nó đã gả đi xa như vậy rồi mà trong lòng các người lúc nào cũng chỉ có nó, căn bản mặc kệ sự sống chết của tôi." Vẻ mặt Lý Ái Lan phàn nàn nói.
Lý Phúc Mãn mặc kệ cô ta, tự mình đi ra nhà sau, đem đồ Lý Kim Phượng gửi về, khóa thật kỹ mới mang theo những người khác của nhà họ Lý đi ra ngoài làm việc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play