Mẹ của Hạ Vệ Đông chưa kịp đáp lại lời của Miêu Hồng thì Miêu Hồng đã bắt đầu phàn nàn: "Mấy ngày này ở bệnh viện phải bận rộn từ sáng đến tối, thật vất vả mới có một ngày nghỉ ngơi, tôi còn phải chăm sóc bọn trẻ. Muốn đi đến tiệm ăn vậy mà đến cái phiếu gạo cũng không có, cái cuộc sống gì thế này ?”
"Miêu Hồng, con đừng có gấp! Nếu cảm thấy mệt mỏi vậy thì con từ chức công việc ở bệnh viện đi? Dù sao lương của Vệ Đông cũng có thể nuôi sống chúng ta." Mẹ của Hạ Vệ Đông nói.
"Từ chức? Tôi từ chức làm cái gì? Để cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi sao? Mẹ, tiền lương của Hạ Vệ Đông cao nhưng nhà mình không có núi vàng núi bạc, nếu không đi làm thì cả nhà chúng ta ăn đến núi cũng phải lở mất.
Mẹ, hiện tại tình huống như thế nào chẳng lẽ mẹ không biết sao? Cái gì cũng thiếu thốn, muốn ăn một miếng thịt cũng không dễ dàng chứ đừng có nói đến những thứ khác, có cái gì mà không cần tiền mua chứ?
Mẹ, mẹ không thể kéo người khác xuống nước chỉ vì mẹ đã quen thói ăn sung mặc sướng được..."
Chỉ trong một hơi Miêu Hồng đã trút hết cơn giận lên mẹ của Hạ Vệ Đông.
Từng câu từng chữ trong lời nói mỗi một câu so với một câu càng ngày càng khó nghe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT