Cho đến bây giờ Miêu Hồng vẫn cảm thấy Lục Kiến Quốc mắt mù nên mới không cần một người tài giỏi như Điền Tố Trân mà nhất quyết muốn cưới một con nha đầu nông thôn không biết từ đâu đến.
Thái độ thờ ơ của Miêu Hồng khiến Hạ Vệ Đông tức giận.
“Miêu Hồng, sao cô lại trở nên như thế này? Cô thật vô lý, không nói lý lẽ! Cô còn muốn tôi dạy cô nguyên tắc ba tuổi xem như đã lớn, bảy tuổi xem như già sao? Cô một hai phải dạy cho Chính Cương cong vẹo thì cô mới vui có đúng không? Cô một hai phải đem cái nhà đang êm đẹp này chia rẽ ra cô mới vui đúng không hả?”
Miêu Hồng cũng là người được dạy dỗ đàng hoàng, Hạ Vệ Đông không hiểu tại sao cô ta lại có thể nói những lời như vậy với một đứa trẻ sáu tuổi.
"Tôi vô lý? Tôi thấy anh mới là người không nói lý đấy. Chỉ vì Lục Kiến Quốc là anh em tốt của anh nên anh cũng không cần cái nhà này nữa đúng không? Khi không có việc gì làm anh liền chạy đến nhà họ Lục. Sao anh không trực tiếp sống ở nhà họ Lục luôn đi?
Anh em tốt của anh chắc hẳn sẽ rất vui vẻ đó, lần sau anh đem tiền thưởng tiền lương của anh cũng đưa hết cho anh ta đi!" Miêu Hồng lớn tiếng nói.
“Miêu Hồng, sao cô không biết xấu hổ dám nói những lời như vậy? Lúc trước khi Kiến Quốc chưa kết hôn đã tặng nhà chúng ta bao nhiêu thứ tốt? Cô đã ăn bao nhiêu lương thực tinh của cậu ấy chẳng lẽ trong lòng của cô không biết sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play