Sau khi nghe Lý Kim Phượng nói xong, Phùng Đại Xuân cũng có chút động lòng.
Tuy nói chồng cô ấy Trần Tương mỗi tháng đều có lương thực cung ứng còn có rau từ ruộng rau đủ nuôi cô ấy và ba đứa con, nhưng nếu có thể nhận được nhiều lương thực cung ứng hơn thì chẳng phải bọn trẻ sẽ ăn ngon hơn sao?
Chỉ là, Phùng Đại Xuân vẫn lo lắng trong lòng: “Chỉ là hộ khẩu ở nếu để hộ khẩu ở nông thôn thì chỉ cần làm việc là có công điểm, mà có công điểm thì sẽ được phân lương thực! Chị lại không có việc làm ở thành phố, chờ chị già đi thì chị sợ là cuộc sống sẽ không mấy dễ dàng!"
Lý Kim Phượng cười nói: “Chị dâu, chị thật sự nghĩ quá xa rồi. Chị còn nhiều năm nữa mới già. Nếu thật sự lo lắng thì chị có thể tiết kiệm một số tiền để chi tiêu khi về già mà.”
Lời này của Lý Kim Phượng đã khiến Phùng Đại Xuân hoàn toàn yên tâm.
Cô nghĩ cố gắng khuyên Phùng Đại Xuân nên thừa dịp hiện tại vấn đề chuyển hộ khẩu còn diễn ra dễ dàng thì nên nhanh chóng chuyển tới tỉnh Bắc Giang, đừng chờ đến sau này vấn đề chuyển hộ khẩu trở nên khó khăn rồi hối hận cũng không kịp.
Hơn nữa, công việc của Trần Tương dù là bây giờ hay tương lai cũng đủ nuôi sống cả nhà bọn họ vậy là đủ rồi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play