Trong căn bếp tối tăm, mọi người đã ăn xong một bát canh rắn, tuy rằng còn có chút chưa thỏa mãn, nhưng hôm nay như vậy cũng đủ rồi.
Món gì ngon, cũng không thể ăn xong trong một lần.
Không thể ăn hết bữa nay, bữa mai nhịn được, đây là điều mà bà Trương đã học được bao nhiêu năm qua, vì thế, dù rau ngoài ruộng có tươi tốt đến đâu, khi bà không chắc chắn có còn đủ lương thực cho mình và Tiểu Bảo hay không thì bà thà nhai rễ cây, không chạm vào vật cứu mạng.
Một khi hái hết rau rồi, thì sẽ không còn gì nữa.
Nếu có một ngày bà thật sự chết đói, Tiểu Bảo có thể dựa vào rau củ trong vườn để đổi lương thực sống được thêm ngày nào thì hay ngày đó.
Một nồi canh rắn, mỗi người một bát cũng không còn bao nhiêu, hơn nữa trước khi nấu, Lý Kim Phượng còn để lại một nửa, nếu muốn ăn cho sướng miệng thì là chuyện không thể nào.
Nhưng trong nồi vẫn còn một bát canh rắn, bà nội Trương nói: “Kim Phượng, con đem về cho mẹ nếm thử đi. Làm mẹ kế chắc bà ấy vất vả lắm. Dù sao có cái gì ăn ngon đều phải ưu tiên cho người nhà họ Lý."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play