5.

Thịnh Mẫn sửng sốt.

"Chị dám đánh tôi!"

Cô ta giương nanh múa vuốt, lại bị tôi bắt lấy hai tay, không thể động đậy.

"Mau buông tôi ra!"

Vết thương trên người khiến cô ta không thể cử động mạnh.

Giãy thế nào cũng không thoát ra được, ngược lại đau đến hít sâu một hơi.

Tôi nhắm mắt lại, kìm nước mắt:

"Không phải cô nói tôi là sao chổi sao? Được, từ giờ trở đi, tôi sẽ cố gắng khắc cô.

Đoán xem, cô có thể chịu đựng được bao lâu?"

Mặt cô ta trắng bệch, la hét:

"Chị thật đúng là cho rằng mình chị có bản lĩnh đúng không, tôi cùng chị ngồi một chiếc xe, tôi còn chưa có chết!"

"Thịnh Tinh tôi nói cho chị biết, chị khắc cha khắc mẹ, nhưng tôi cũng phúc lớn mạng lớn!"

Tôi giật giật khóe miệng, "Được, tôi xem cô có thể may mắn bao lâu."

Tôi hất cánh tay cô ta ra.

Đột nhiên, Thịnh Mẫn la lên, "Bà ơi, bà chị đánh con!"

Bà nội vào cửa, nhìn thấy vết đỏ trên mặt cô ta, không nói lời nào cho tôi một cái tát.

"Mày làm phản phải không?!"

Thịnh Mẫn khóc hoa lê đái vũ, "chị ấy vừa đến đã nói đều là bởi vì con, bà mới không thích chị. Chị còn nói chị không có em gái như con, muốn cùng con đoạn tuyệt quan hệ!"

Bà nội đau lòng dỗ dành: "Ngoan nào ngoan nào, bà ngoại giúp con giáo huấn nó."

Thịnh Mẫn tựa vào lòng bà nội, cười khiêu khích tôi.

Tôi lấy di động ra, "cô đừng mở miệng ra là nói láo nữa. Cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng ta, tôi đã ghi lại rồi."

Vẻ mặt đắc ý của Thịnh Mẫn cứng đờ.

Tôi vừa định mở ghi âm.

Bà nội giật lấy điện thoại di động của tôi, dùng sức ném xuống đất.

"Ngay cả em của mình cũng tính kế, mày thật ác độc!"

Tôi sao lại có thể quên, bất luận như thế nào, bà nội cũng chỉ trách tôi.

Tôi nhặt điện thoại lên.

Màn hình vỡ thành bông tuyết.

Không mở được.

Cô tôi đứng ở một bên chen vào:

"Thịnh Tinh con dù thế nào, cũng không thể đánh em con chứ. Tiểu Mẫn còn muốn lên TV đấy, con đánh nó như thế thì nó đi phỏng vấn thế nào đây."

Bà nội càng tức giận:

"Mày đã muốn cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, tốt thôi, hôm nay quan hệ này liền đoạn tuyệt!"

"Tao nói cho mày biết, Trì gia chê mày khắc cha khắc mẹ, hiện tại ngay cả em mày mày cũng khắc, bọn họ từ hôn rồi!"

Lễ trao giải này của Thịnh Mẫn, bà nội mời rất nhiều nhân vật có uy tín.

Nhưng nhân vật chính không thể xuất hiện.

Bà nội vì bảo vệ Thịnh Mẫn, giấu diếm chuyện cô ta vượt đèn đỏ, chỉ nói tôi ngồi ở trên xe.

Bà nội mịt mờ, đem tất cả sai lầm đều đổ cho tôi.

Hơn hai mươi năm trước, vụ tai nạn của ba mẹ, mọi người đều biết.

Lần này tôi và Thịnh Mẫn cùng nhau xảy ra tai nạn xe cộ, tôi lông tóc không bị thương, cô ta lại vào bệnh viện.

Điều này càng thêm xác thực thân phận xui xẻo của tôi.

Trì gia mượn cớ này, đề nghị giải trừ hôn ước.

Rõ ràng là bà nội tự tay tạo ra cơ hội để Trì gia từ hôn, bà còn trách ngược lại tôi:

"Ngay cả một người đàn ông cũng không giữ được, Thịnh gia còn nuôi mày làm gì?!"

Năm đó ba cùng bác Trì giao hảo, định ra một hôn ước.

Tôi tưởng đó là một trò đùa.

Nhưng tôi không nghĩ tới, hôn ước này là thật.

Tôi càng không nghĩ tới, bà nội rõ ràng chán ghét tôi như vậy, lại còn cho phép tôi gọi bà nội nguyên nhân thì ra là vì hôn ước này.

Hiện tại hôn ước không còn, tôi cũng không có giá trị lợi dụng.

Vì vậy, bà ấy sẽ cắt đứt quan hệ với tôi.

Tôi cảm thấy thật buồn cười.

"Bà nội, bà biết không, Trì Cận căn bản là không muốn kết hôn với cháu."

"Chẳng qua mạng lưới quan hệ trong tay bà, có thể giúp anh ấy lấy được hạng mục anh ấy muốn."

Hôm nay, dự án đã hoàn thành.

Hôn ước này cũng không cần nữa.

Bà nội chìm nổi trong thương giới nhiều năm, sao lại không rõ tính toán của Trì Cận.

Bà ấy chỉ muốn tìm lý do mắng tôi, nói ra ác khí bị Trì gia từ hôn mà thôi.

"Bà nội, rõ ràng là bà cho người ta cơ hội từ hôn, làm sao còn có thể trách con được?"

"Rõ ràng là lỗi của Thịnh Mẫn, tại sao lại đổ hết cho cháu?"

"Chẳng lẽ cháu đáng chết sao?!

Không hề báo trước, nội lại tát tôi.

Cái tát này, khí lực quá lớn, làm cho tôi té ngã trên mặt đất.

"Mày có nên chết hay không tự mày biết! Nếu không tại mày, ba mẹ mày sao có thể xảy ra chuyện?!"

"Thịnh Tinh, nếu là mày, tao đã đâm đầu chết, chuộc tội với họ rồi!"

Tôi cười, cười ra nước mắt.

Tôi không ngờ bà nội lại ghét tôi đến thế.

Hận đến muốn tôi chết đi.

Trong ánh mắt hả hê của Thịnh Mẫn, tôi chật vật đứng dậy, tiếp tục những lời còn chưa nói xong.

"Từ nhỏ tôi đã suy nghĩ, tôi rốt cuộc có phải là con gái của ba hay không, bằng không, sao bà yêu ba như vậy lại không con của ông, trong thân thể chảy một nửa máu của ba mà?"

Tôi lắc đầu, "Hiện tại, tôi không muốn nghĩ nữa."

Tôi gằn từng chữ, "Từ nay về sau, tôi không còn là người của Thịnh gia nữa. Là tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với các người."

Thất vọng tích tụ đủ rồi, đến lúc đi rồi.

Bà nội quay lưng lại, không nhìn tôi.

"Chúc bà, sống lâu trăm tuổi."

Tôi xoay người rời đi.

Nước mắt chảy qua chỗ má bị đánh đến đỏ bừng.

Đau quá.

6.

Tôi bắt taxi, mua một chiếc điện thoại di động mới ở trung tâm thương mại gần đó.

Thành phố này lớn như vậy, tôi lại không có một người để tâm sự.

Tôi mở hộp thoại nhắn cho 'cá voi có răng'

[Tôi đã cắt đứt quan hệ với gia đình rồi.]

Tin tức của hắn trả lời rất nhanh: [vì sao?]

[Tôi: Không cảm nhận được tình yêu, lẽ ra nên cắt đứt từ lâu.]

[Cá voi có răng: Nếu em có khó khăn gì, tôi có thể hỗ trợ. Chút năng lực này, tôi vẫn có.]

[Không cần.]

Chúng tôi quen nhau mười năm, nhưng vẫn có thể duy trì quan hệ bạn bè, chính là bởi vì, chúng ta xuất hiện trong cuộc sống hiện thực.

Tôi sợ nếu như biết tôi là ai, sợ hắn nếu như biết mọi thứ rối rắm quanh tôi, sẽ xa lánh tôi.

Vì vậy, mỗi lần anh ấy đề nghị gặp mặt, tôi đều từ chối.

Trên hộp thoại, "Đối phương đang nhập vào...". Một lúc lâu.

Cuối cùng, anh chỉ gửi tới một câu: [Chúc em may mắn.]

Hiển nhiên, hắn vừa rồi đã định nhắn gì đó.

Tôi không trả lời.

Sau khi nằm ở nhà nửa ngày, tôi trở lại công ty và được thông báo rằng tôi đã bị sa thải.

Tổng giám vẻ mặt tiếc nuối, "Đây là ý của cấp trên. Cô đắc tội với người khác, tôi cũng không có biện pháp gì."

"Bồi thường cô cũng lấy rồi, đừng tính toán chi li. Đến lúc đó náo loạn tất cả mọi người khó coi."

Tôi hỏi hết nguoeif này đến người khác mới từ chỗ đám quan chức cấp cao quen biết nói ra.

Đây đều là ý của Trì Cận.

Năm đó tôi vừa mới nhậm chức nửa năm, công ty của tôi đã bị tập đoàn Trì thị thu mua, tôi cũng bởi vậy mà vào tập đoàn Trì thị.

Mấy năm nay, tôi cần cù chăm chỉ, gần như coi công ty là một nửa gia đình, thật vất vả mới ngồi vào vị trí tổ trưởng.

Nhưng kết quả là, lại bị sa thải đơn giản như vậy, ngay cả lý do chính đáng cũng không có.

Dường như trong những ngày này, cả thế giới đều là kẻ thù của tôi.

Tôi tức không chịu nổi.

Thật sự tức không chịu nổi.

Tôi biết Trì Cận quanh năm ở công ty.

Chờ người trong công ty rời đi, tôi xông vào văn phòng tổng giám đốc.

Trì Cận chậm rãi ngẩng đầu.

Hắn thật sự sinh ra đã ở vạch đích rồi.

Một khuôn mặt lạnh lẽo, sống mũi cao thẳng, đeo một cặp kính gọng vàng.

Âu phục cẩn thận tỉ mỉ, phác họa dáng người cao lớn đầy khí phách của hắn.

Áo sơ mi quanh năm cài kín mít, lúc này lại cởi hai cái, cũng đủ khiến người ta mơ màng.

Trì Cận thấy tôi, nhíu mày nói: "Sao cô còn ở đây?"

Mặc dù có hôn ước, nhưng chúng tôi rất ít gặp mặt.

Tôi thật sự cho rằng đó là lời nói đùa của trưởng bối.

Ngày xưa nhìn thấy hắn, tôi cũng chỉ gọi một câu "Trì tiên sinh", coi như là chào hỏi.

Hắn có một khuôn mặt thật sự khiến người ta không dám làm thân, nhìn thấy tôi, cũng chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ đã nghe thấy.

Tôi bực dọc hỏi: "Tại sao lại sa thải tôi?"

Trì Cận đóng bút máy, động tác tao nhã, không nhanh không chậm.

Thân bút màu đen, tôn lên bàn tay anh càng thon dài cân xứng.

"Tôi biết cô muốn làm gì. Đến công ty tôi, không phải là muốn tiếp cận tôi sao?"

"Hôn ước của chúng ta đã không còn, cô dựa vào cái gì cảm thấy tôi muốn giữ cô lại?"

"Là do tôi bồi thường không đủ sao? Không lấy được gì từ Thịnh gia, liền đổi mục tiêu sang Trì gia à?"

Tôi chỉ muốn một lời giải thích mà thôi.

Lại bị chế nhạo không chút lưu tình như vậy.

Dù sao tôi cũng bị sa thải.

Chân trần không sợ đi giày.

Tôi đột nhiên đến gần, vỗ vào mặt bàn của anh ta, "Anh đừng đổi trắng thay đen, là anh thu mua công ty chúng tôi, tôi mới phải thể kiếm sống dưới tay anh!"

"Tôi có thể ở lại công ty, là dựa vào năng lực của chính tôi, không phải anh đại phát từ bi, anh dựa vào cái gì sa thải tôi?!"

Anh nhếch môi cười, "Dựa vào tôi là ông chủ của công ty này."

Những lời này, nhất thời làm cho tôi không biết nói gì.

Tôi ủ rũ cúi đầu, lại ngoài ý muốn nhìn thấy màn hình điện thoại di động của anh.

Trên đó, là tin nhắb tôi vừa gửi cho "Cá voi có răng".

Trong lòng toii nổi lên một đợt sóng lớn.

"Thịnh Tinh, tôi cũng đã bồi thường rồi, cô còn muốn thế nào? Kiện ra tòa sao?"

Trì Cận cười nhạo một tiếng, "Cô sẽ không ngu như thế đâu, phải không?"

Hắn tươi cười nhàn nhạt, trong lời nói đều mang sự uy hiếp.

"Cô biết đấy, cô chỉ còn cái họ Thịnh mà thôi. Tôi muốn ngươi không còn nữa, chỉ bằng một câu nói."

Anh biết rõ, bà nội không thích tôi.

Phía sau tôi không có Thịnh gia làm chỗ dựa.

"Đi ra ngoài đi, bây giờ cô đã không còn là nhân viên Trì thị, còn quay lại tôi sẽ báo cảnh sát."

Trì Cận phẩy tay với tôi.

Vẻ mặt hơi khinh bỉ kia, giống như đang đuổi một con ruồi đáng ghét.

Tôi không thể chờ đợi để kiểm chứng suy đoán của mình.

Vừa ra khỏi văn phòng, tôi liền kết nối tai nghe Bluetooth, lật đến hộp thoại của tôi và "Cá voi có răng", gọi một cuộc.

Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy tiếng chuông trong văn phòng.

Cuộc gọi đã được kết nối.

Chúng tôi đều im lặng.

Sau một hồi, hơi thở dồn dập, anh hỏi trước: "Tiểu Bắc, em... sao lại nghĩ đến việc gọi điện thoại cho anh?"

Đúng là giọng Trì Cận.

Giọng nói của hắn kinh ngạc, còn mang theo chút vui vẻ.

Cùng bộ dáng vênh váo khinh bỉ tôi vừa rồi, hoàn toàn chẳng giống nhau.

Tôi trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi nằm mơ cũng không thể ngờ, người cùng tôi hàn huyên bấy lâu nay, lại là Trì Cận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play