" Cái thằng bé này bao nhiêu tuổi mà lại nói chuyện với người lớn như vậy hả?" nó là đang chọc tức cô sao mới tí tuổi đầu mà đã như vậy rồi, thật là.
" Cháu 5 tuổi cháu đã lớn rồi không còn con nít nữa cô hiểu không?"
" Mới tí tuổi đầu mà đã như vậy rồi, có phải mẹ cháu dạy hư cháu rồi không"
Nghe Lâm Khả Y nhắc đến mẹ mình Lăng Hạo Thiên liền bật dậy nói thật to " Này bà cô kia cô không được nói mẹ tôi như vậy".
" Hai người thôi đi. Tôi đang ngồi ở đây mà lại cãi nhau âm ĩ như vậy, thật là không ra thể thống gì hết" Lăng Bắc Dịch đứng lên bế bổng cả tiểu Thiên đi lên lầu.
"Em về trước đi chúng ta sẽ nói chuyện sau" anh ngoẳn mặt đi mà bỏ mặc Lâm Khả Y đang tức tối ở dưới kia.
"Gì chứ! Em vẫn chưa nói xong mà" đúng là thằng ranh con là do Lưu Gia Kì dạy thành ra như vậy sao, đúng là không thể ưa nỗi. Lâm Khả Y dậm chân tức tối bỏ về.
Tiến đến phòng ngủ của tiểu Thiên, Lăng Bắc Dịch chậm rãi đặt cậu bé lên chiếc giương nhỏ, vẻ mặt anh lạnh trầm lại trước giờ không phải tiểu Thiên rất ngoan sao chưa từng nói chuyện với người lớn như vậy hôm nay sao lại "Lăng Hạo Thiên trước giờ baba không hề dạy con cách phải trả lời người lớn như vậy?" Lăng Bắc Dịch đứng khoanh tay nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nghe câu hỏi của Lăng Bắc Dịch với vẻ mặt uy nghiêm của anh cậu bé thẳng thừng nhìn vào mắt anh mà trả lời " Con không thích cô ta"
"Là một đứa trẻ ngoan thì không nên như vậy con hãy học cách cư xử cho đúng mực đi" nói rồi anh bước ra khỏi phòng, cánh cửa khém dần lại. Phải cho cậu tự kiểm điểm lại hành động của mình chứ không phải lúc nào cũng có thể cư xử một cách tùy ý như vậy được.
...........
Thành phố tình yêu, thủ phủ của thời trang và những xu hướng hàng đầu thế giới 10 giờ đêm Lưu Gia Kì vừa đáp xuống sân bay liền có người đón cô đến một trong những cân biệt thự đã được Lăng Bắc Dịch sắp xếp từ trước.
Một đám người mặt trang phục lịch sự đã đứng đợi ở đây từ rất lâu vừa nhìn thấy bóng dáng Lưu Gia Kì xuất hiện liền lập tức xếp hàng cúi chào "Xin mời Phu Nhân lên xe chúng tôi sẽ hộ tống người đến biệt thự"
Lưu Gia Kì lặng lẽ gật đầu bước lên xe đã được chuẩn bị trước, nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay đã chỉ đến 4 giờ sáng ở Thượng Hải do múi giờ chênh lệch nhau có lẽ bây giờ tiểu Thiên ngủ vẫn chưa thức nên cô không thể gọi thông báo cho cậu được, bàn tay bất giác đưa lên xoa xoa cái đầu đang đau nhức vì mệt mỏi sau hành trình dài đằng đẳng trên máy bay.
Lưu Gia Kì lặng lẽ gật đầu bước lên xe đã được chuẩn bị trước, nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay đã chỉ đến 4 giờ sáng ở Thượng Hải do múi giờ chênh lệch nhau có lẽ bây giờ tiểu Thiên ngủ vẫn chưa thức nên cô không thể gọi thông báo cho cậu được, bàn tay bất giác đưa lên xoa xoa cái đầu đang đau nhức vì mệt mỏi sau hành trình dài đằng đẳng trên máy bay. Dựa đầu vào ghế sau lặng nhìn ánh sáng tỏa ra từ thành phố, đây là điều cô luôn mơ ước không phải sao được đặt chân đến nói này, nó là mục tiêu sau khi tốt nghiệp đại học của cô cơ mà, lặng nhớ về quãng thời gian đã qua giọt nước mắt bất giác rơi xuống bờ má đỏ hồng của cô.
"Ting...ting...ting" tiếng âm thanh tin nhắn vang lên đưa Lưu Gia KÌ về với thực tại cô đưa tay vào túi sách lấy ra chiếc điện thoại, là tin nhắn của Lăng Bắc Dịch " Em đã đến nơi chưa?", đáng lẽ ra giờ này anh vẫn chưa tĩnh giấc mà sao giờ lại nhắn cho cô?.
"Sao lại thức sớm như vậy, ngày mai anh còn phải đi làm cơ mà nghĩ ngơi nhiều chút" tin nhắn vừa gửi đi liền nhận được phản hồi.
"Không cần phải lo cho anh, đến nơi an toàn là tốt em tranh thủ nghĩ ngơi cho tốt là được"
( Ủa rồi là hai người đang quan tâm nhau mà còn giả bộ nữa:)))
Nhớ nhắn theo dõi và like cho tui có thêm động lực viết tiếp nhoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT