Xúc cảm đẩy bản năng Vĩ Quân càng tiến gần vào đôi môi Chi Nguyệt, chạm nhẹ vào cánh môi mềm mại cô, Vĩ Quân không thể cưỡng lại h@m muốn d*c vọng.
Anh bắt đầu chuyển sang chế độ dịu dàng đối đãi cô, tuy ở trạng thái dè chừng lo sợ nhưng Chi Nguyệt nhìn ra được sự dịu dàng đó.

Bao nhiêu nét đẹp vốn có của Vĩ Quân dần phóng to trong mắt cô, dù Chi Nguyệt có trói buộc đi tình cảm trong lòng cũng không thể trói buộc được cảm xúc hiện giờ Vĩ Quân mang tới.
Anh đưa những ngón tay thon dài sờ vào gương mặt thon nhỏ, làn da mịn màng màu hồng phấn lộ vẻ ngượng ngùng.
Ngón tay Vĩ Quân từ từ m ơn trớn tới bờ môi thanh khiết của cô, chạm vào đấy một cách nâng niu yêu chiều.

- Tại sao em lại không cho tôi cơ hội được đối tốt với em, em luôn lừa dối tôi, khiến tôi phải ghét em.
Bao nhiêu câu từ của cô muốn thốt ra bỗng dưng nghẹn lời, Chi Nguyệt chỉ biết dùng nước mắt đáp lại câu nói của Vĩ Quân.

Bởi vì trái tim cô xót xa, đang đấu tranh dữ dội giữa lý trí và tình yêu cô dành cho Vĩ Quân lúc này buột cô phải chọn một.
- Tôi....
Ngón tay anh bất chợt chấn lên môi cô chặn đi những lời Chi Nguyệt định nói, nếu như là lời giải thích vào lúc này anh không muốn nghe nữa, rồi dùng ngón tay đó dứt khoát giúp cô gạt đi những giọt nước mắt đang bám víu trên mặt.

- Tôi không cần nghe em giải thích nữa, bây giờ tôi chỉ cần con người em thôi.

Là đủ rồi!
Dứt câu anh đã lao xuống chiếm trọn bờ môi mềm mộng của cô, khoảnh khắc đó, toàn thân anh rạo rực lên ngọn lửa d*c vọng tràn trề.

Mà bờ môi cô được ví như dòng suối mát rưới lên thân thể anh một cách thật diệu kỳ.
Anh m*t nhẹ cánh môi cô cũng cảm nhận được Chi Nguyệt đang run rẩy phối hợp thật vụng về.

Cô nhắm nghiền đôi mắt, dường như có một ma lực nào đó đang khống chế, cô không thể thoát khỏi sự u mê tê dại.

Lúc này Vĩ Quân nổi cao hứng không chờ được nữa nhấc người cô lên bồng gọn trong đôi tay đặt cô lên giường.
Chi Nguyệt không hiểu con người cô bị làm sao mà không chút phản kháng.
Ánh mắt của người phía trên tỏ ra trầm lắng mê mị, cô như bị thôi miên mờ mịt đầu óc, chút lý trí còn lại cô bật ngồi dậy nhưng bị bàn tay kia chấn giữ, không cho cô được cơ hội trốn thoát.

Vĩ Quân áp xuống khóa đôi môi cô, dùng đầu lưỡi tách răng Chi Nguyệt ra len lỏi vào tận bên trong khoang miệng càng quét khám phá hương vị mật ngọt.

Vừa hôn anh vừa tiện tay tuột dây áo Chi Nguyệt xuống ném sang một bên lộ ra thân thể mảnh mai kiều diễm chỉ còn lại bộ đồ lót gợi cảm trên người.

Phần da thịt phẳng phà mịn màng như cánh hoa tuyết của cô sắp phải đối mặt với cuồn phong bão táp, bản năng Chi Nguyệt đưa tay ra che chắn nhưng lại bị Vĩ Quân ngăn lại giữ chặt trên đỉnh đầu, tay còn lại Vĩ Quân lập tức cởi chiếc áo choàng ngủ dư thừa trên người mình vứt xuống sàn.

Thân hình cuồn cuộn cơ bắp đẹp như được điêu khắc tinh xảo của anh ngời ngời trước mắt Chi Nguyệt, phải nói là rất chuẩn.

Trong đôi giây phút đầu Chi Nguyệt yếu lòng đã bị lời nói nồng ấm lẫn ánh mắt dịu dàng của Vĩ Quân thao túng làm cho mộng mị đầu óc, nhưng ngay sau khi bị anh vương tay phăng đi chiếc đầm ngủ ra khỏi cơ thể, Chi Nguyệt đã lấy lại sự bình tĩnh.

Ý thức bản thân cô không được lụy phục trước sự bỡn cợt của Vĩ Quân, nên cô không thể im lặng chịu đựng để anh sỉ nhục cô hơn nữa.
Những gì anh hành xử với cô cũng chỉ là cách để anh trút cơn tức giận sự căm ghét trong lòng!

Nghĩ tới đây Chi Nguyệt uất ức nhói lòng, dòng lệ lọt ra khỏi hàng mi cong.

Tại sao Vĩ Quân lại chà đạp cô bằng cách này, bây giờ trái tim cô đau hơn là sự tủi nhục.

Chi Nguyệt nghẹn khóc nước mắt chảy xuống cả vành tai.
- Không được...!Phương tổng, xin anh đừng làm vậy với tôi...hic...hic..!
Một khi cơn dục hỏa đã dâng cao Vĩ Quân không cách nào ngăn lại được chính mình, anh mặc kệ những lời nói cầu xin của cô mạnh mẽ đáp xuống cưỡng lấy môi cô ngăn đi lời lẽ oái tai.

Anh không biết mình làm theo cảm xúc hay vì sự tức giận nhất thời, nhưng giây phút này anh rất muốn có được cô.
- Em khóc lóc gì chứ? Chẳng phải em tiếp cận tôi là muốn tôi ngủ với em sao? Tôi giúp em được tội nguyện.
- Không...uưm...
Anh lao xuống m*t lấy môi cô không cho Chi Nguyệt được quyền kháng cự hay từ chối cũng không muốn nhìn thấy sự giả tạo yếu đuối ở trước mặt anh, nước mắt kia cũng chỉ làm tăng thêm sự khinh thường mãnh liệt.
- Uưm....buông...tôi.....
Chi Nguyệt bị ai kia cuồng lực dùng môi ngăn chặn, không thể thốt tròn lời.
Vĩ Quân đưa tay nhanh chóng bức bỏ phần nội y nhỏ còn lại trên người cô quẳng đi không thương tiếc, phần ngực tròn trịa nhô lên như đang mời gọi người đàn ông phía trên từng khắc.

Lập tức chiếc lưỡi lém lỉnh trườn xuống nụ hoa hồng nhỏ cắn m*t, bàn tay x0a nắn đủ kiểu tạo mọi hình dáng, toàn thân cô run lên một cảm giác xa lạ nóng như rơm rạ bắt được lửa, điều đáng nói hơn là Chi Nguyệt cực kỳ xấu hổ.

Cô không an phận dùng tay đẩy anh nhưng vô dụng, đối với anh sức lực đó chẳng khác nào giúp anh xoa bóp.
Khoảnh khắc này Vĩ Quân không thể ngăn lại được nữa rồi, khi mà d*c vọng anh dâng trào muốn đoạt lấy cô như biển suối chảy cuồn cuộn.

Trong cuộc đời anh từ trước tới nay phụ nữ nối gót theo anh không thiếu nhưng chưa bao giờ anh có cảm giác mãnh liệt phát ti3t s1nh lý đến vậy.

Anh phát hiện mình chỉ hứng thú với mỗi mình cô, người mà anh chưa bao giờ nghĩ tốt vã lại còn thấy hận.

Anh k1ch thích trêu đùa nụ hồng Chi Nguyệt đến lúc phía bên dưới anh đã cựa quậy khó chịu, giống thể nam tính Vĩ Quân đã đứng lên sẵn sàng cho cuộc h0an ái, anh đưa ngón tay thăm dò huyệt đạo của cô, cảm nhận nơi ấy đã ẩm ướt anh đem c@u nhỏ quý hiếm đâm thẳng vào nơi vườn hoa xuân mộng, khiến Chi Nguyệt đau đớn như vừa bị vật nhọn gì xuyên qua cơ thể.
- Um....đau....dừng lại....
Đồng hành câu đó là hàng nước giàn giụa lao ra, mặc kệ những lời lẽ đau đớn kháng nghị của cô Vĩ Quân không ngừng ra vào nơi ấy, cơn đau như chết đi rồi sống lại qua bao nhiều lần Chi Nguyệt bất lực chịu đựng nó.

Giữa hai ch@n Chi Nguyệt hiện giờ như đóa tường vi màu đỏ dưới ánh Mặt Trời còn đọng lại sương mai, thu hút chú ong bay vào hút mật, Vĩ Quân là chú ong bị đóa tường vi dẫn dụ.

Làm sao Vĩ Quân có thể ngừng lại, giây phút này bắt anh ngừng lại, thà để mình chết đi anh còn dễ chịu hơn!
Nơi khe sâu ấy, tiểu Quân không ngừng ra vào luân chuyển, Chi Nguyệt không nhịn nổi mà chỉ biết nắm chặt grap giường tuôn nước mắt, toàn thân cô không còn chút sức lực động đậy kháng cự anh nữa.

Anh luân động từ chậm biến thành nhanh và rồi mãnh liệt chạy nước rút, nơi đó của cô được tiểu Quân kia lắp đầy khe nguyệt anh cũng cảm nhận nó khít chặt lấy anh, điều này tăng sự hưng phấn kh0ái cảm động tác anh càng mau càng mạnh khiến Chi Nguyệt không chịu nổi bật ra tiếng rên yêu kiều.
- Ummmm....đừng làm nữa....
- Em cứ việc r3n rỉ, tôi sẽ giúp em sướng.
Ánh mắt đục ngầu cùng đôi môi mị nguyệt, Vĩ Quân cong nhẹ cánh môi tràn ngập sự kh0ái cảm d*c tình.

Con người này đến khi l3n đỉnh cũng vô cùng kiêu ngạo!
Lên tới đỉnh cao trào, hô hấp hai người dồn dập làm tim Chi Nguyệt đập mạnh Vĩ Quân dần chạy nước rút.

Cô không ngừng nức nở, đột nhiên anh phát ra âm thanh như dã thú gầm thân thể co rút mãnh liệt, phóng thích tất cả tinh hoa vào tận sâu bên trong cô, giây phút đó Chi Nguyệt cũng cảm nhận được cơ thể mình vừa bị bắn một dòng khí nóng bỏng....
Xong trận l3n đỉnh Vĩ Quân rời khỏi người cô, toàn thân đẫm mồ hôi thở phào một cách nhẹ nhõm.

Cô như vừa trở về sau trận cuồng phong dữ dội, nằm lì ra đó im lặng nước mắt được dịp mà khó ngăn lại được.

Cô không ngờ lần đầu tiên của cô lại bị anh chiếm đoạt như vậy, cô chẳng còn lại gì nữa rồi.

Tình yêu của cô và sự tự trọng còn lại cũng bị anh đem ra giẫm đạp.

Liệu trái tim này còn đủ lòng tin chứa nổi một Phương Vĩ Quân nữa không?
Anh đứng dậy, bước xuống giường vào trong phòng tắm.

Sau một lúc bước ra, anh đã tắm rửa sạch sẽ thay cho mình một bộ quần áo thun đơn giản.

Nhìn thấy Chi Nguyệt vẫn nằm trên giường, nhìn lại căn phòng quần áo nội y vương vãi anh đã làm, Vĩ Quân có chút khó tin.
Tại sao anh lại không kìm chế nổi mình!

Anh bước đến chiếc ghế ngồi xuống nhìn qua bên Chi Nguyệt, tư thái rất thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Y như rằng mọi thứ đã bị anh tẩy sạch sẽ theo dòng nước anh tắm rửa vừa rồi.
- Em uất ức lắm hả? Còn muốn nằm lì trên giường của tôi nữa sao?

Anh kêu căng nói ra để giúp bản thân mình che giấu đi chút áy náy trong lòng, nhìn thấy Chi Nguyệt như vậy anh còn khó chịu hơn.

Bất chợt giọng ức nghẹn từ người con gái bị anh hiếp đáp cất lên.
- Tôi luôn là người giả dối trong mắt của anh, tôi là người gây ra lỗi lầm với anh trước cho nên cứ xem như tôi trả hết những lỗi lầm đó cho anh rồi, từ nay trở đi tôi không muốn liên can gì với anh nữa.
Những lời này bản thân anh càng không muốn nghe, bởi vì cô không có quyền được phép hững hờ với anh mà phải chú ý đến anh nhiều hơn! Đạo lý gì đây? Tức nhiên là của Phương Vĩ Quân bá đạo kiêu ngạo rồi.
- Điều này em không có quyền quyết định thay tôi, em muốn giữ lại Lăng gia lắm phải không? Vậy thì em buột phải nghe theo lời tôi.

Chi Nguyệt vội ngồi dậy ánh mắt uất ức nhìn anh, gương mặt kia vô cùng kiêu ngạo.

Chi Nguyệt gom quần áo của mình vào phòng tắm một lúc sau bước ra, anh ngồi thư thả đọc sách buông giọng tẻ lạnh.

- Chờ đã, trước khi về phòng làm tốt phận sự của mình đi đã, dọn sạch chỗ mảnh ly vụn đó cho tôi và cả căn phòng này nữa.

Anh hất mặt về phía trước chỉ dẫn, cô nhìn xuống thì thấy cà phê đổ ra sàn, mảnh ly văng khắp chỗ đó.

Đúng mà, cô chỉ là người hầu trong dinh thự này sao dám chối cãi, Chi Nguyệt lẳng lặng ngồi xuống nhặt mảnh vỡ ly.

Vô ý bị mảnh ly cắt vào tay, tiếng "suýt" khẽ vang lên nhưng vẫn lọt vào tai anh.

Mặc dù không muốn quan tâm nhưng anh vội nhìn xuống thấy tay cô chảy máu, quyển sách tức khắc đặt xuống bàn, đôi chân dài ai kia bước ra nhanh nhẹn.
Vĩ Quân xổm người xuống cầm lấy tay cô, với ánh mắt lo lắng bất chợt làm cô có chút ngỡ ngàng.

Không nói gì Vĩ Quân đưa cô qua bên giường ngồi xuống, rồi chạy đi lấy thuốc sát khuẩn băng dán bên góc tủ đem tới giúp cô bôi thuốc dán gạc, cử cách như một con người khác lạ.
- Lúc nào cũng vậy, em luôn là người vụng về.

Nói xong anh nhìn cô, Chi Nguyệt không tin anh có phải là Phương Vĩ Quân vô tình không nữa.

Cô sợ rằng bản thân mình nén lại đây nữa sẽ bị anh đào thêm một cái hố mới dùng ánh mắt này dẫn dụ cô xuống rồi lắp hố.

Vội vã tìm lý do tránh xa anh, bàn tay nhanh chóng rút lại ập ờ nói.
- Cảm ơn anh, tôi không sao.

Để tôi dọn ga giường mang đi giặc.
Nói xong Chi Nguyệt giơ tay định gom thì bị tay anh ngăn lại.
- Được rồi, không cần đâu, em về phòng mình đi.

Chi Nguyệt ngó nhìn anh thật sự khó tin, nhưng mà cũng đứng dậy trở về phòng mình.

Chi Nguyệt trở về phòng trời cũng bắt đầu sáng, đặt lưng lên chiếc giường thật lâu cô cũng không tài nào chộp mắt được.

Vừa nhắm mắt lại là khoảnh khắc trận h0an ái giữa hai người xuất hiện trong đầu cô, đến giờ phút này cô cứ như mơ hồ không xác định rõ tâm hồn mình đang ở đâu? Có phải chuyện xảy ra chỉ là giấc mộng thôi phải không?
Càng nghĩ nước mắt cô rơi nhoài trên gối, trái tim cô đau đớn tủi nhục biết bao!
Trước đây Chi Nguyệt còn cho rằng, lần đầu tiên của cô sẽ trao cho người cô yêu thương, với người đem đến cho cô hạnh phúc.

Nhưng cuối cùng thì nghịch cảnh trêu đùa, với chính người cô yêu thương nhưng lại không phải là người đem đến cho cô hạnh phúc.
Nghĩ đến đã thấy nghẹn lại ở tim một thứ gì đó rất nặng không thể bỏ xuống được cũng không thể nào thở nổi.
Lẩn quẩn với dòng suy nghĩ thì trời đã sáng.

Chi Nguyệt ngồi dậy rửa mặt phấn chấn tinh thần xuống nhà cùng bà Trương nấu bữa sáng.

Hai phần sáng được dọn ra bàn, Vĩ Quân trên lầu đi xuống, bà nội anh đã ngồi vào bàn đợi cháu trai.

Chi Nguyệt mang hai cốc nước đặt xuống bàn, Vĩ Quân có ý nhìn Chi Nguyệt nhưng bị thái độ của cô xem như lãng tránh anh.
- Thiếm Trương, thiếm cho người thu dọn vệ sinh phòng giúp tôi.

Nghe thấy lời Vĩ Quân bảo, Bà Trương liền đích thân đi làm ngay, lát sau trong lúc Vĩ Quân và bà nội anh đang ngồi ăn bữa sáng nói chuyện, bà Trương đi xuống có vẻ quan tâm đ ến an nguy của Vĩ Quân mới hỏi.
- Thiếu gia, người bị thương chỗ nào sao?
Bà anh sựng lại, không riêng vì bà nội anh, anh cũng có vẻ bất ngờ.
- Có gì sao?

- À, không có gì chỉ là tôi lo lắng sợ thiếu gia bị thương, thấy cốc cafe vỡ, vết máu trên ga giường.

Bà Trương nói tới đây, Vĩ Quân không phản ứng mạnh bằng người bên góc bếp giật mình tới nỗi rớt luôn chén xuống sàn nhà, tiếng động làm mọi người nhìn qua, Vĩ Quân thừa hiểu tâm lý bất cẩn của Chi Nguyệt.

- Khụ...khụ....Vài tiếng ho khan Vĩ Quân muốn che lấp nó ngay bằng một câu giải thích đơn giản.
- À, sơ ý bị mảnh ly chạm vào tay, chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Bà nội anh nghe đến tức nhiên là lo lắng cho anh nhắc nhở.
- Phải chú ý cẩn thận chứ!
Vĩ Quân mỉm cười gật đầu, nhờ vậy mà Chi Nguyệt tránh khỏi sự nghi ngờ của mọi người cũng không ai để ý tới cách phản ứng vô cùng trùng hợp đó của cô vừa rồi.

Thấy Vĩ Quân cứ để mắt nhìn về phía Chi Nguyệt, bà nghĩ đơn giản nên nói.
- Con bé tên là Chi Nguyệt, ta mới nhận con bé vào làm hai hôm nay đấy.

Vĩ Quân gật gật đầu không ý kiến nhưng trong lòng đã định ra một kế hoạch sẵn rồi.

Một khi anh muốn thì Chi Nguyệt có chạy cũng sẽ không thoát khỏi tay anh, Vĩ Quân buông ra một câu khiến ai cũng ngạc nhiên.
- Vừa hay chung cư cháu nghĩ cũng nên cần có một người giúp việc, bà nghĩ thế nào cho cô Chi Nguyệt kia chuyển qua làm?
Từ trước tới nay chẳng phải anh thích sống một mình nên mới dọn ra chung cư ở sao? Tự dưng lại có ý định có thêm người giúp việc, mặc dù có chút khó hiểu kỳ lạ nhưng mà để Chi Nguyệt qua chăm sóc Vĩ Quân bà yên tâm hơn nên không suy tính nhiều bà dễ dàng đồng ý ngay.
- Để Chi Nguyệt sang bên đấy có người chăm sóc cho cháu cũng tốt, nếu cháu thấy thuận tiện thì cháu cứ quyết định.

Vĩ Quân nhếch môi mỉm cười với bà, chẳng hiểu sao lúc này gương mặt anh vô cùng thõa mãn và tự đắc.

Sau bữa ăn sáng Vĩ Quân rời khỏi dinh thự Phương gia cùng với Chi Nguyệt, đúng là Chi Nguyệt có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi nắng!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play