Chi Nguyệt không nghĩ rằng mẹ mình lại có ý nghĩ này, chẳng khác nào xem người khác như một thứ công cụ trục lợi mục đích riêng.

Có thể trong hoàn cảnh này bà không còn cách gì khác nên mới nói như vậy.

Đợi cho tinh thần bà nguôi xuống một chút, Chi Nguyệt chậm rãi phân bày.
- Tiền viện phí của ba, thầy Thẩm đã chi trả rồi mình không thể mắc nợ người ta được.

Vả lại chuyện bồi thường hợp đồng cho các chủ thương gia cũng không thể hứa hẹn trì hoãn thêm nữa, cho nên mình tạo lòng tin chi trả cho họ một ít được không mẹ?
Bà chưng bộ mặt tức cười ra, chỉ tay vào đầu Chi Nguyệt mà nói.
- Mày động cái não ngu dốt của mình lên xíu đi được không? Những ngày tháng sau này còn không có tiền để mà sống, huống hồ đem hết đi đưa cho người ta.

Nhìn cả nhà đi ra ngoài đường ăn xin mày mới vừa lòng hả dạ hả?
Chi Nguyệt im lặng, bà không để cô được yên tai, tiếp tục chửi mắng.
- Mày là cái đứa đã gây ra mọi chuyện của ngày hôm nay thì mày một mình mà giải quyết, đừng có nói gì với tao nữa.

Tốt nhất là mày nên nghĩ ra cách để lấy lại Lăng Thị, nếu không 308 đời tổ tông Lăng gia sẽ không tha thứ cho mày đâu.
Bà nói xong định bỏ đi, nhưng từ xa có hai người đàn ông tiến tới.

Với bộ âu phục màu xanh đen tươm tất và chỉnh chu, trên tay còn xách theo một chiếc cặp màu nâu đất.

Hai người gật đầu chào theo cách lịch sự.

Người đàn ông trẻ, nhìn bà Lăng hỏi.
- Có phải bà là Lăng phu nhân không?
Bà cảm thấy hơi lo lắng, nhưng vẫn khẳng định.
- Phải, hai người là....
- Tôi là luật sư Trịnh và trợ lý của tôi Tô Hiệu, người được ngân hàng L.B đại diện để nói chuyện với Lăng phu nhân về số tài khoản ngân hàng mà Lăng Thị chi trả, nay đã đến kì gia hạn.

Vả lại chủ tịch Lăng đã thế chấp căn hộ đang ở với số tiền đã quá hẹn, xét thấy Lăng Thị không thể chi trả nổi cho L.B, buột lòng chúng tôi phải tịch thu căn hộ của mọi người, mong Lăng phu nhân hợp tác.
Trợ lý Tô Hiệu liền mở chiếc cặp ra lấy bộ hồ sơ và đưa cho bà Lăng, đôi mắt bà sững sốc nhìn hai người khó tin.

Sắc mặt bà thoáng qua tái nhợt.
Chi Nguyệt chấn động tinh thần, tuy biết rằng Lăng Thị đã bị người khác thu mua, phải đối mặt với mọi chuyện tồi tệ xảy ra, nhưng cô không nghĩ rằng căn nhà cũng bị họ tịch thu ngay lúc này luôn.

Cuối cùng luật sư Trịnh thông báo cho hai người chuẩn bị.
- Ngày mai mong Lăng phu nhân thu dọn đồ đạc cá nhân sớm nhất để bên L.B chúng tôi đưa căn hộ ra đấu giá đúng như dự kiến.
Miễn cưỡng bản thân nhận lấy bộ hồ sơ, tay bà run run chẳng còn chút sức lực.

Chi Nguyệt đưa đôi mắt long lanh ngấn lệ, giọng thiết tha bất lực nói.
- Luật sư Trịnh, xin ông hãy cho chúng tôi thời gian một tuần có được không? Ngày mai đối với chúng tôi là quá gấp gáp, chúng tôi không thể thu xếp hết được, mong ông hiểu mà cho chúng tôi thời gian.
Luật sư nhìn Chi Nguyệt một lúc, bản thân cũng rất khó xử giữa tình người và luật lý nhưng cũng mũi lòng chấp nhận lời nài nỉ của cô.

Chi Nguyệt vui mừng cúi đầu cảm ơn tới luật sư Trịnh, không náng lại thêm, hai người rời khỏi đó.
Bà Lăng ngồi bệch xuống ghế, đột nhiên ngất ngang may mà Chi Nguyệt nhanh tay đỡ lấy.

Thế là bà được đưa vào phòng cấp cứu.
Cô một mình ngồi bên ngoài hàng ghế đợi với muôn vàng lo lắng, cơ thể nặng trĩu vẫn còn bàng hoàng khi nhớ lại những chuyện xảy ra.

Lúc này Chi Nguyệt chỉ biết vương đôi mắt đọng nước nhìn đăm đăm vào cửa phòng cấp cứu.
Bỗng từ xa Quế Lâm đi tới, thấy Chi Nguyệt ngồi trước phòng cấp cứu Quế Lâm chân bước nhanh tới.
- Chi Nguyệt, Bác Lăng sao rồi? Sao chỉ có mình cậu, chị Chi Ninh đâu?
Chi Nguyệt dáng vẻ thẩn thờ đáp..
- Mình đã gọi nhiều lần cho chị ấy rồi nhưng mà không được, mẹ mình vẫn đang cấp cứu không biết thế nào.
Quế Lâm buông giọng thở dài, vừa tức giận thay Chi Nguyệt vừa xót xa khi nhìn đứa bạn thân của mình.

Chỉ mấy hôm không gặp mà đã tiều tụy đi nhiều, đôi mắt cũng sắp hóa thành gấu trúc.

Quế Lâm ngồi xuống ôm lấy Chi Nguyệt an ủi.
- Cố gắng lên Chi Nguyệt, vẫn còn có mình bên cạnh cậu mà.

Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, tin mình đi.
Nói xong Quế Lâm buông khỏi người Chi Nguyệt, lấy trong chiếc túi xách ra một phong bì.
- Đây là số tiền của mình có được, tuy không nhiều nhưng nó có thể giúp cậu chi trả một khoản nào đó cần thiết.
Chi Nguyệt không nhận đẩy bao phong bì về lại tay Quế Lâm, vì cô biết đây là số tiền mà Quế Lâm đã tích lũy từ nhiều năm nay để chuẩn bị cho chuyến du học sắp tới sau khi tốt nghiệp.

Cô không thể vì chuyện của mình mà làm liên lụy đến những người xung quanh nữa, số tiền này là ước mơ duy nhất của Quế Lâm mong muốn, cô không thể ích kỷ đoạt đi hy vọng đó của Quế Lâm.
Hai người đang cằn cưa qua lại bao phong bì trên tay thì cánh cửa phòng cấp cứu mở, vị bác sĩ bước ra, hai người vội đứng dậy.
- Bác sĩ ơi, mẹ con sao rồi ạ?
Vẻ mặt vị bác sĩ không tỏ ra căng thẳng mà giản nở nụ cười lịch sự.
- Cô đừng quá lo lắng, hiện giờ tình trạng sức khỏe bà đã ổn.

Chỉ là do sốc tâm lý bà nên dẫn tới tình trạng bị ngất đột ngột như vậy, sau khi truyền xong dịch bà sẽ tỉnh lại thôi.
Chi Nguyệt gật đầu cảm ơn bác sĩ, kết thúc lời nói ông cũng vội đi ngay.

Quế Lâm cũng đỡ lo hơn, quay qua đặt tay lên vai Chi Nguyệt động viên.
- Cậu đừng lo lắng nữa, bác Lăng đã không sao rồi.
•••
Ở một nơi khác ở quán bar, Chi Ninh đang ngồi bên quầy bar uống rượu.
Từ lúc Lăng Thị bị người khác thu mua, ông Lăng vào bệnh viện Chi Ninh hay lui tới quán bar để uống rượu, hôm nay cũng vậy.

Chi Ninh ngồi với tâm tư chán trường buồn bã, hưởng thụ từng ly rượu whiskey một mình.

La Triệt từ xa quan sát cầm ly rượu đi tới, ngồi xuống cạnh Lăng Chi Ninh.

La Triệt anh ta là một người đàn ông được mệnh danh là thiếu gia phong lưu của thành phố, một tay ăn chơi sát gái chẳng ai mà không biết tới.

Con trai của La Thành người thừa kế gia sản tập đoàn La Thị, cũng là anh trai của La Vân Hy.
Theo như anh được biết gần đây Lăng Thị đang trên bờ vực phá sản, đã bị người khác thu mua rồi.

Sắp tới đây Lăng gia cũng chẳng còn danh gia vọng tộc gì nữa, cũng chỉ là một gia đình bình thường mà thôi, nghĩ tới mà La Triệt nở nụ cười nghĩ lại.

Trước đây trong mắt Lăng Chi Ninh chỉ có hai từ tài phiệt, anh cũng là một thiếu gia giàu có nhưng chẳng được Lăng Chi Ninh ngó mắt tới dù một chút.

Lăng gia ỷ vào mối quan hệ tốt đẹp với Phương gia nên anh đã từng bị cô coi nhẹ không chút chú tâm.

Nhưng anh nhờ được nét phong mã đẹp trai phóng khoáng, biết yêu chiều phụ nữ mà Lăng Chi Ninh mới dần để mắt tới nói chuyện.
Chai rượu whiskey được Chi Ninh rót ra một mình uống gần hết, lúc này La Triệt mới ngăn tay cô lại.
- Đủ rồi, đừng uống nữa.
Chi Ninh vội gạt bàn tay La Triệt ra, cầm lấy chai rượu rót vào ly uống tiếp.

La Triệt hết cách đành thuận theo để cho cô uống.

- Tôi đã biết về chuyện Lăng Thị nhà em rồi.
Câu nói La Triệt buông ra xong khiến Chi Ninh bỗng ngừng ly rượu trên tay lại, nó như một cú đấm vào tâm lý mà cô không muốn nhớ tới.

Trước đây ngẩng mặt là một vị tiểu thư sang trọng, tự đại bây giờ chẳng khác gì cô gái bình thường với đám cỏ dại ngoài kia, Chi Ninh tự cười chính mình rồi nói.
- Anh cứ cười nhạo tôi nữa đi, tự nhiên.
Cô đứng dậy lập tức bỏ đi, La Triệt vớ lấy tay Lăng Chi Ninh kéo lại.
- Em định đi đâu? Tôi không cười nhạo em, bởi tôi không phải là mẫu đàn ông thích đi cười nhạo một người phụ nữ, nhất là đối với phụ nữ đẹp như em Lăng Chi Ninh.

Vì tôi cần em lúc này.
Chi Ninh xoay mặt lại nhìn La Triệt, với không gian mập mờ sôi động, những tia chớp lấp lóa của ánh đèn màu chiếu vào gương mặt anh, ẩn hiện vẻ đẹp đầy nam tính phong lưu của La Triệt Chi Ninh nhếch môi cười mê mẩn.

Với hơi men lâng lâng trong người cùng giọng điệu trầm ấm như xoa dịu nổi trống trải hiện giờ, Chi Ninh khó tránh khỏi xao động nhất thời một khắc lao đến ôm người La Triệt.
Bước chân liêu xiêu đứng không vững tựa vào người La Triệt, anh đưa một tay ra ôm chặt thân hình mềm mại cô, một tay nâng nhẹ gương mặt diễm lệ của Chi Ninh trong bóng tối mà con người anh dâng cao cảm xúc.

Không thể bỏ lỡ mộng xuân một khắc ngàn vàng thêm nữa, La Triệt mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi mộng đào đang trông chờ anh khám phá.

Cô như được hưởng thụ một vị ngọt ngất ngây len qua từng huyệt vị, sự hưng phấn của men rượu trong người Chi Nguyệt cuồng nhiệt đáp lại anh thật mãnh liệt.

Khi hai con người đã dâng cao dục tính, đương nhiên là không thể dừng lại nụ hôn đó rồi.

La Triệt đưa Chi Ninh về khách sạn của mình và một đêm h0an ái hai người l3n đỉnh tận hưởng một cách thỏa mãn đến khi Chi Ninh không còn đủ sức lực tiếp đón La Triệt nữa.

Ngược lại với không gian h0an ái ngọt ngào của Chi Ninh, ở bệnh viện Chi Nguyệt lo loay hoay chăm sóc hai người đến đuối sức ngủ gật bên giường bệnh của bà Lăng.
Xong hai ca mổ, Thẩm Thiên bước ra từ phòng phẫu thuật, thay đồ xong anh đã chạy đến phòng bệnh tìm Chi Nguyệt ngay.
Khi chân bước tới cửa phòng bệnh bà Lăng, đứng bên ngoài Thẩm Thiên nhìn thấy Chi Nguyệt đang ngủ say bên trong.

Sợ làm phiền giấc ngủ của Chi Nguyệt anh vừa định bước chân quay về, nhưng anh vội thiết nghĩ đêm về khuya ở bệnh viện nhiệt độ rất thấp, trên người Chi Nguyệt có một bộ quần áo mỏng như vậy e rằng dễ bị cảm lạnh.

Không yên tâm, Thẩm Thiên nhẹ nhàng đi vào lấy một chiếc khăn bông đắp lên người cô, vô tình lại nhìn thấy vài sợi tóc rủ xuống mặt Chi Nguyệt không nghĩ gì anh đưa tay vén nó qua tai.

Dáng vẻ lúc ngủ của cô không ngờ lại ngoan hiền đến vậy, như một bé mèo con cần được bảo vệ che chở.
Không ngờ Quế Lâm đứng bên ngoài cửa phòng bệnh đã trông thấy toàn bộ cảnh Thẩm Thiên ân cần cử chỉ lo lắng quan tâm Chi Nguyệt, làm đôi mắt Quế Lâm ửng đỏ.
Khi Thẩm Thiên bước ra đi ngang qua hàng ghế hành lang bệnh viện, thoáng thấy Quế Lâm ngồi đó một mình anh dừng bước chân lại.

- Quế Lâm, sao em ngồi đây một mình.
Quế Lâm ngước mắt lên nhìn anh im lặng không nói, ánh mắt đó đủ níu giữ người Thẩm Thiên ngồi lại bên cạnh cô để nói chuyện.

Anh không biết Quế Lâm có chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng cô không tốt!
Mặc dù Quế Lâm đã quyết định từ bỏ mớ tình cảm này nhưng lòng cô lại không cam tâm buông bỏ xuống được, cứ níu giữ nó vào lòng rồi một mình cam chịu nổi buồn trong tim.

Yêu một người, mà lại đau khổ đến như vậy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play