Cố Tư Tinh biết trong lòng cô ấy nghẹn phát hoảng, cô lại làm sao không phải thế, nghĩ đến mấy chuyện mà Cố Học Bân đã làm ở kiếp trước là cô lại càng hận đến ngứa cả răng hơn.Nhưng đánh người cũng phải có kế sách, cô sáp lại gần Cố Tam Tĩnh, ghé bên tai cô ấy nói vài câu, Cố Tam Tĩnh nghe xong quay đầu nhìn cô: “Tiểu Tứ, sao đột nhiên em thông minh lên nhiều thế?”…Cố Tư Tinh cũng không cho rằng bản thân thông minh bao nhiêu, chẳng qua là trong cơ thể nhỏ bé này có giấu một linh hồn của người trưởng thành mà thôi.Hai chị em thì thầm vài câu với nhau sau đó vắt chân lên cổ chạy về nhà, về đến nhà, lấy một cái bao tải không lớn rồi lại chạy vù vù quay lại.

Nhưng Cố Học Bân đi đường không nhanh, bằng không, kế hoạch này chỉ có nước phải dời lại.Hai người đuổi theo một lúc, từ tít đằng xa đã trông thấy Cố Học Bân vừa đi vừa bứt cỏ đuôi chó ở bên đường, hơn nữa vừa vặn xung quanh không có người.

Hai cô gái rón rén nhẹ nhàng đi qua đó, lại dáo dác nhìn xung quanh một lượt, xác định không có ai cả, Cố Tư Tinh mới lấy bao tải ra rồi bước nhanh lên, giơ tay chụp một phát vào đầu Cố Học Bân.Cố Học Bân á một tiếng đã bị bao tải chụp vào đầu, Cố Tam Tĩnh đi lên đá một cước vào đầu gối của nó.Cố Học Bân đau đớn ngã xuống đất.Cố Tam Tĩnh ngồi xổm xuống ấn nó xuống đất, Cố Tư Tinh thì tiện tay nhặt một cái gậy nhỏ quất vào cái mông của Cố Học Bân.Bốp bốp bốp!Âm thanh giòn tan khiến người nghe được sao mà thấy khoái dữ vậy không biết!“Mẹ nó, ai, ai đánh tao đó?”Cố Học Bân mở miệng chửi, Cố Tư Tinh duỗi tay dùng sức nhéo một cái vào đùi nói, nghe nói nhéo vào đây là đau nhất.

Cố Học Bân đau quá kêu một tiếng như heo bị chọc tiết, không còn dám to mồm chửi nữa.Cố Tam Tĩnh vẫn chưa hả giận, cũng nhéo vài cái xoắn thành vòng tròn trên đùi Cố Học Bân, Cố Học Bân vội vàng xin tha: “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng.”Cố Tư Tinh thấy đánh đã đủ rồi mới liếc mắt ra hiệu cho Cố Tam Tĩnh, hai người đồng thời đứng dậy, chạy vào ruộng ngô ở bên cạnh, đợi Cố Học Bân gỡ cái bao tải trên đầu xuống thì nào còn thấy bóng dáng ai đâu.Nó cũng không đi học nữa mà lau nước mắt nước mũi, khập khiễng đi về nhà.Hai chị em cắm đầu chạy trong ruộng ngô một lúc, khi dừng lại không nghe thấy tiếng có người đuổi phía sau mới chui ra khỏi ruộng ngô, sau đó chạy đến trường học với vẻ mặt tươi cười hớn hở.Khỏi phải nói, chụp bao tải đánh người đúng là rất sảng khoái!Đến trường học, hai chị em tách ra.

Cố Tư Tinh học lớp ba, còn Cố Tam Tĩnh học lớp bốn.Đến lớp và đi về phía vị trí của mình ngồi xuống, Cố Tư Tinh lấy một quyển sổ nhỏ ra, chống má, viết lên trên: Bao nhân công, bày hàng rong, làm nhà kính...Mấy thứ này đều là những hạng mục rất kiếm được tiền ở những năm tám mươi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của nhà bọn họ chính là kiếm tiền.

Nghèo khó không chỉ giới hạn trí tưởng tượng của bạn mà còn giới hạn cả tự do của bạn, chỉ có tài phú tự do thì mới có thể thực hiện lý tưởng ở mức độ lớn nhất.Cố Tư Tinh cắn đầu bút, nhìn mấy con chữ trên quyển vở một lúc, sau đó gạch khoản bao nhân công ra.Quần thể như bao nhân công này trước không nói có tính nguy hiểm hay không mà khi bao nhân công nhất định phải hiểu rõ về công trường, sau đó có quan hệ, có biện pháp lấy được công trình đã.Nhà bọn họ có quan hệ không?Hình như cha có vài chiến hữu cũng có chút gia thế nhưng người ta làm gì thì cô cũng không biết!Còn nữa, cha có cái tính không thích nhờ vả người khác, nếu như ông là một người thích luồn cúi thì bây giờ phỏng chừng đã làm việc ở một đơn vị nào đó rồi.Làm nhà kính cũng không thích hợp cho lắm.Làm nhà kính là một việc cần có kỹ thuật, hơn nữa giai đoạn đầu phải đầu tư không ít, trồng trọt không thành công sẽ lỗ vốn một đi không trở lại.Gạch vậy!Chỉ còn lại mỗi bày hàng rong..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play