Cố Kiến Quốc nhai miếng táo trong miệng vài cái, trong ngọt mang theo chút vị chua nhẹ, rất ngon, nhưng trong lòng lại có hơi nhạt nhẽo.

Chỉ một quả táo như vậy lại khiến mẹ ông đặc biệt chạy qua đây một chuyến cáo trạng Tam Tĩnh.Nói đến cùng còn không phải vì nghèo mà lắm chuyện hay sao, nếu có tiền, con cái cũng có thể ăn táo mỗi ngày, nào còn cần chạy đến nhà bà nội trộm nữa.Bàn tay to của ông vỗ lên đầu con gái nhỏ: “Ngon lắm, đi kêu mẹ con ăn thử đi.”Cố Tư Tinh không biết một miếng táo lại khiến cha mình nghĩ nhiều như vậy, nếu biết ông đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ nói: “Muốn kiếm tiền sao? Muốn cho các con có thể ăn táo mỗi ngày sao? Tới đây, cùng xây dựng sự nghiệp nào!”Cô đi đến trước mặt mẹ, nhét miếng táo vào miệng bà: “Cha đặc biệt dặn dò con cho mẹ ăn thử.”Bản mặt già của Vương Nguyệt Cúc đỏ lên, vỗ nhẹ lên lưng Cố Tư Tinh: “Không biết lớn nhỏ.”Cố Tư Tinh lại cười hì hì đút cho mẹ một miếng nữa, sau đó bị bà đẩy đi: “Mau cho chị con ăn chung với.”Cố Tư Tinh vâng một tiếng, thật ra trong lòng cô cũng có hơi nhạt nhẽo, một trái táo mà người trong nhà còn phải nhường tới nhường lui như vậy.

Nếu có tiền thì nào cần như vậy nữa?Cầm bát đi vào phòng của bọn họ, bốn chị em cùng nhau ăn táo, sau đó rửa mặt rồi đi ngủ.

Cố Tam Tĩnh vắt óc nghĩ rất lâu, trên bản kiểm điểm chỉ viết được hai chữ: kiểm điểm!Cô ấy quyết định ngày mai lại viết tiếp.Cố Tư Tinh leo lên giường, quay đầu đã thấy chị hai cởi áo len, bộ ng ực cup C nảy lên vài cái, nghĩ lại kiếp trước mình là cup B ôm một tay còn thừa là trong lòng lại lạnh lẽo, không biết bắt đầu bổ sung từ bây giờ, sau này có thể thành cup C được không.Cô thở dài chui vào trong chăn của chị cả, đợi sau khi đèn tắt mới nhỏ giọng nói với cô ấy: “Chị cả, chúng ta làm ăn đi.”Cố Nhất Mẫn còn chưa nói gì thì Cố Nhị Tuệ ở bên cạnh đã phì cười: “Chỉ với ba hào gom góp đó của em làm sao mà làm ăn được?”Cố Tư Tinh: “…” Cảm thấy tim lại bị đâm một nhát đao.“Tiểu Tứ.” Cố Tam Tĩnh thò đầu nhìn qua: “Hay là em cho chị ba hào đó của em đi, hai chúng ta gom lại được năm hào, có thể mua một gói que cay, chúng ta ăn chung.”Cố Tư Tinh mặc kệ cô ấy, đây đúng là người vô tâm vô phế!Cô quay người, xuyên qua màn đêm nhìn vào mắt Cố Nhị Tuệ và nói: “Chị hai, chị là người thông minh nhất trong nhà mình, chị nghe thử suy nghĩ của em nhé.”“Được, chị đang nghe đây, em nói đi.” Cố Nhị Tuệ nói với giọng dỗ trẻ con, Cố Tư Tinh h0àn toàn coi như không nghe thấy gì, nói: “Chị xem, quần áo mà mấy người trong tivi đó mặc đều rất đẹp, nếu chúng ta có thể lấy được quần áo như vậy về bán, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua.”“Em biết lấy mấy bộ quần áo đó ở đâu không?” Cố Nhị Tuệ hỏi, lần này giọng điệu đã nghiêm túc hơn một chút.Cố Tư Tinh nhếch khóe miệng, nếu nói nhà bọn họ ai có đầu óc kinh doanh nhất vậy chính là chị hai.

Kiếp trước hơn hai mươi tuổi cô ấy đã ra ngoài làm ăn.

Sau đó dùng tiền tích góp được mở một công ty thương mại có quy mô không nhỏ.

Bốn chị em bọn họ, bàn về tài lực ở kiếp trước thì chỉ có cô ấy.

Chẳng qua sau này…Mấy chuyện không hay đó không nghĩ đến nữa, cô đã trọng sinh rồi, sẽ không để mấy chuyện này xảy ra nữa.“Đương nhiên là phía nam rồi!” Cố Tư Tinh nói: “Không phải radio thường xuyên nói phía nam phát triển tốt hay sao?”“Tiểu Tứ à.” Cố Nhất Mẫn đắp chăn cho Cố Tư Tinh: “Phía nam xa lắm, chúng ta đều chưa từng tới đó.

Một đứa trẻ như em ở nhà nghĩ nhiều như thế làm gì? Chăm chỉ học hành, sau này thi đỗ đại học mới là nhiệm vụ của em.”Cố Tư Tinh có hơi nản lòng, nhưng cô vẫn nhìn vào mắt của Cố Nhị Tuệ, lại nghe cô ấy nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”Ôi! Tứ hợp viện! Khi nào mới có thể mua được đây?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play