Hai mươi điểm công của cô, không thể để mất hai mươi điểm được.

Đội trưởng phụ trách không nói nhiều lời, cầm cái radio cũ đi lại, bắt đầu mở nhạc cho mọi người cùng hát.

Ngay cả lời bài hát cũng không có, chỉ bắt mọi người cùng hát.

Dùng lỗ tai nghe, phần nào nghe nhiều thuộc lời thì có thể hát theo, đoạn nào thuộc thì mọi người hát lớn, phần nào không thuộc âm thanh rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều.

Miêu Thải Ngọc mặc kệ người khác, cùng Tiền Viên Viên và Trình Tư Niệm đứng ở phía sau cùng.

Nhạc hết, hai ba người phụ trách liền cùng nhau đứng thảo luận.

Thương lượng vài phút, bọn họ quyết định xếp hàng cho mọi người trước.

Trình Tư Niệm không phải là người thấp nhất trong các cô gái trẻ, cô ấy chỉ hơi thấp, được xếp đứng ở hàng thứ nhất trong các cô gái, Miêu Thải Ngọc là người cao nhất, đứng hàng cuối cùng.

Tiền Viên Viên chiều cao bình thường, xếp hàng ở giữa.

Sơn ca đối xướng, nam nữ không thể đứng quá gần, Tiết Thải Hà gọi tên hai người, bảo bọn họ lại đây.

Một nam một nữ, theo thứ tự là Lý Thanh Tùng và Miêu Thải Ngọc.

Lý Thanh Tùng và Miêu Thải Ngọc không phải cùng một đại đội, lúc trước không biết nhau, nhưng bề ngoài của hai người ngược lại rất xứng đôi, Lý Thanh Tùng cũng cao lớn, thích cười, tính cách thoạt nhìn rất cởi mở.

Đội trưởng muốn cho hai người bọn họ dẫn đầu lĩnh xướng, lúc chính thức biểu diễn, bọn họ cần hát riêng hai câu, sau đó các cô gái hát theo Miêu Thải Ngọc, các chàng trai hát theo Lý Thanh Tùng.

Hai người bọn họ bị gọi đi bàn bạc chi tiết.

Một đội trưởng phất phất mấy tờ giấy: "Trên này là lời bài hát, mỗi hàng từ trái sang phải đếm người để chép lời, người thứ nhất chép xong tới người thứ ba, người thứ ba xong đổi người thứ năm, hai người dùng chung một tờ, ai cảm thấy không tiện muốn dùng riêng có thể mang về nhà tự chép, làm sao miễn trước khi diễn văn nghệ phải học thuộc lòng là được.

”Bắt bọn họ học thuộc bài thì khó, học thuộc lời bài hát vẫn dễ hơn.

“Miêu Thải Ngọc và Lý Thanh Tùng là người đầu tiên, nhưng hiện giờ hai người họ không chép được, người đứng thứ hai chép hộ bọn họ, không nhất định phải chép theo trình tự, dù sao hai người một nhóm, ai viết chữ đẹp thì người đó chép, ai chép chậm chữ xấu thì đổi sang người khác.

” Tiết Thải Hà bổ sung.

Các nam nữ trẻ tuổi nhao nhao nghị luận, Tiết Thải Hà cho bọn họ một phút chọn người, chọn người xong liền đi ra chép lời bài hát.

Những người còn lại tiếp tục hát, nghe nhiều lần cho quen.

May là lời bài hát không dài lắm, cùng một nội dung hát hai lần, bài hát như vậy là kết thúc.

Miêu Thải Ngọc mặc kệ các đội trưởng an bài nhiệm vụ chép lời bài hát ra sao, có hiệu quả hay không cũng không liên quan đến cô.

Cô âm thầm phê bình về chuyện lĩnh xướng, nội dung bài sơn ca này là nam nữ "cãi nhau".

Về bản chất không khác liếc mắt đưa tình là bao, ca từ là một chuyện, còn có một nguyên nhân khác, chính là hát trước mặt lãnh đạo sao có thể qua loa cho được?Đều nhận hai mươi điểm công, nhưng tại sao cảm giác cô phải ra sức hơn người khác?Miêu Thải Ngọc nghĩ đến chuyện mình đã đồng ý giành chỗ ngồi tốt cho người nhà, nói thẳng với đội trưởng cô có thể lĩnh xướng, nhưng có một điều kiện, lúc diễn văn nghệ phải sắp xếp người nhà của cô ngồi ở phía trước.

"Không đến ba mươi người, có vài người có lẽ còn không muốn ngồi phía trước, dì Thải Hà nói có phải không?"“Dì có gì để nói chứ, việc này không phải dì quyết định.

” Tiết Thải Hà biết Miêu Thải Ngọc rất khôn khéo, nhưng bà ấy quả thật không có cách nào đồng ý, chỉ có thể ném bóng cho đội trưởng phụ trách khác.

Tiết Thải Hà không thể không bội phục tố chất tâm lý của mẹ con Triệu Mỹ Phượng và Miêu Thải Ngọc, Miêu Thải Ngọc trước đó không lâu mới bị phạt viết bản kiểm điểm, hiện tại lại giống như không có việc gì.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play