Cô mở miệng hát hai câu, giọng hát ngọt ngào dễ nghe lại vang dội, người phụ trách khen một câu không tệ, bảo cô viết tên mình và tên đại đội, nếu đậu thì ở chỗ này chờ một chút.
Không biết chữ thì dùng lời nói, cô nói, đội trưởng phụ trách báo danh ghi lại.
Miêu Thải Ngọc biết chữ, cô lựa chọn tự mình điền, điền xong lại kéo tay Tiết Hoa An, tìm anh đi qua bên cạnh nói chuyện.
Công xã bọn họ không có nhiều núi, nhưng bài sơn ca hát trong hội diễn văn nghệ rất nổi tiếng trong nước, nghe nhiều nên thuộc, ngoại trừ người dân sống ở vùng xa xôi, cách biệt với thế giới bên ngoài, người khác đều có thể ngâm nga một hai câu.
Còn nếu thật sự chưa từng nghe qua, có người phía trước làm mẫu, bọn họ cũng biết sơ qua vần điệu.
Miêu Thải Ngọc hát xong bèn kéo tay Tiết Hoa An, đặc biệt phách lối, sợ người khác không biết cô có bạn trai.
Làm như vậy có thể đuổi bớt đám ong bướm vây quanh.
Tìm một nơi ngồi xuống, Miêu Thải Ngọc quan tâm nói với Tiết Hoa An: “Em thấy anh hình như ốm hơn rồi.
”“Anh không ốm.
”“Em nói anh ốm thì anh ốm, anh làm em không tiện nói tiếp rồi này.
" Miêu Thải Ngọc dạy Tiết Hoa An nên trả lời cô như thế nào.
Tiết Hoa An thuận theo ý cô: "Được rồi, anh ốm.
”"Ban ngày ở bên ngoài làm việc, buổi chiều về đến nhà còn phải làm việc, có phải rất mệt hay không? Nếu thật sự mệt quá thì em bảo hai em trai tranh thủ lúc nghỉ ngơi đến nhà anh hỗ trợ nhé.
” Miêu Thải Ngọc cùng Tiết Hoa An nói chuyện, ánh mắt lại nhìn qua đồng bọn.
Lúc nào cũng chú ý biểu hiện của bọn họ.
Nhà họ Tiết đang xây nhà, nếu đại đội cho nghỉ cả ngày, nhà anh sẽ mời người đến làm việc, không nghỉ thì tự mình tranh thủ thời gian rảnh buổi chiều để làm.
Việc đào kênh đã kết thúc, hiện giờ Tiết Hoa An cũng đang hỗ trợ sửa đường.
Sửa đường không cần lâu, chỉ là đẩy đường lại cho bằng phẳng, hơn nữa chỉ là đoạn đường từ công xã đến thị trấn, khoảng ba km, nhiều người làm hiệu suất rất cao.
"Không cần, em trai em tuổi còn nhỏ, để cho bọn nó ở nhà nghỉ ngơi, hơn nữa chỉ cần đủ vật liệu xây dựng là được, những việc khác không phải chuyện lớn.
” Nhà anh trước kia dỡ phòng không có vứt vật liệu, đều giữ lại, cái nào thật sự không thể dùng thì mang đi bán lại cho người trong đội.
Vật liệu không thiếu, nhân lực cũng đủ.
“Anh đừng cố gắng quá, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút, tới nhà em tìm em.
" Cơ hội gặp mặt của hai người ngày càng ít.
“Đến nhà em tìm em chưa chắc là nghỉ ngơi.
”“Anh biết chọc em rồi hả!” Miêu Thải Ngọc giả bộ véo mu bàn tay anh, véo xong lại chú ý đồng bọn đang xếp hàng.
Có cô khởi đầu tốt, mọi người phát huy vượt xa bình thường.
Mặc dù phát huy tốt nhưng vẫn có người không được chọn, Tiết Hoa Bình hát rất chuẩn, rất dễ nghe, không được chọn là bởi vì giọng hát quá nhỏ, giọng không đủ vang dội.
Em trai Tiết Hoa Bình là Tiết Hoa Khang cũng không được chọn, em trai không đủ tuổi, giọng tuy vang dội, nhưng chủ yếu là hát không được tốt lắm, trời sinh không phải để hát hò.
Tiết Hoa Bình không được chọn cũng không thấy buồn, sau khi xác định không được chọn, cô ấy còn vuốt cổ họng mấy cái.
Căng thẳng đến mức tim sắp nhảy đến cổ họng rồi.
May là không được chọn, cổ họng cô có chút không thoải mái.
Tiền Viên Viên được chọn, anh trai cô cùng với em trai Miêu Thải Ngọc là Miêu Thiêm Minh không được chọn, giọng hai người bọn họ không có vấn đề, nhưng thuần túy dựa vào rống, hát hò không có giai điệu.
Một người thử giọng không đến nửa phút, hơn mười giây là đủ rồi.
Rất nhanh đến phiên Trình Tư Niệm, Trình Tư Niệm cũng thông qua.
Bình thường không phát hiện, không nghĩ tới thân thể nhỏ nhắn xinh xắn lại ẩn chứa sức mạnh lớn như vậy.
Tính luôn Trình Tư Niệm vào trong đoàn người bọn họ, bảy người thông qua ba người, rất tốt.
.