Trong căn phòng rộng lớn, nhờ có viên Dạ Minh châu phát ra ánh sáng trắng mà sáng sủa hẳn.
Phất Dao ngồi bên bàn Bạch Ngọc, sắc mặt so với nét sáng trưng của căn phòng thì mang vẻ ảm đạm như tro tàn.
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, sắc mặt Phất Dao sau đó như quyết định chịu nhục: “Yểm Nguyệt huynh nói rất đúng, hôm nay bản tọa được thụ giáo không phải ít, không phải ít.”
Yểm Nguyệt thấy thái độ của nàng lại thay đổi, cảm thấy thú vị, đột nhiên sung sướng cười to ra tiếng. Phất Dao mất tự nhiên, cân nhắc một lát sau đó hỏi cẩn thận: “Yểm Nguyệt huynh… nhớ tới việc gì thú vị à?”
Yểm Nguyệt dần dần ngừng ý cười, “Đột nhiên phát hiện ra bổn vương lần này quả thật nhặt được một báu vật, trong lòng vui sướng thôi.”
Con ngươi đen lập tức nhìn về nàng, tựa cười tựa không nói: “Quả thật không ai quy định yêu ma nói nhất định phải giữ lời, nhưng ta đã đồng ý với phu nhân thì chắc chắn làm được. Như hai lần trước, ta không dùng thuật nghe tâm với nàng, chẳng qua tâm tư của nàng không khó đoán, hoàn toàn ở trên mặt, huống hồ… Lần đầu tiên gặp ta không phải nàng đã biết yêu ma như ta sẽ ra sao rồi ư? Ta dĩ nhiên nhớ kỹ, vừa rồi nàng phản ứng mạnh như thế, xem ra bổn vương không đoán sai chứ?”
Phất Dao không khỏi tâm sinh cảm khái, chỉ tại khuôn mặt nàng quá mức thuần lương, so với tâm tư đại Mị yêu chín khúc mười tám đoạn cong thì quá non nớt.
Yểm Nguyệt tiện tay sửa sang lại nếp y bào sau đó đứng lên nói: “Lát nữa mặc thử quần áo cho ta xem. Tuy nhiên… dù không xem ta cũng đoán được chắc chắn sẽ rất đẹp, phu nhân của ta tất nhiên đẹp nhất trong Lục giới này .”
Hắn đến gần bên tai nàng, giọng nói trầm thấp dễ nghe thoáng chốc càng tăng thêm một chút mị hoặc, Phất Dao nhất thời cứng đờ, vội vàng nói: “Yểm Nguyệt huynh… Quá khen quá khen.”
Yểm Nguyệt cười đáp lại: “Phu nhân… Khách khí khách khí .”
Sau khi Yểm Nguyệt đi, Phất Dao cảm thấy chuyện rời khỏi đây càng lúc càng cấp bách, nàng ngồi bên bàn nhíu mày trầm tư, muộn cả giờ cơm vẫn chưa nghĩ ra được cách thoát thân, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác bất lực.
“Phu nhân, đây là canh con vừa hầm, thỉnh người nên uống nóng, bằng không nguội sẽ không ngogn.” Mùi thịt gà thơm ngon bay vào chóp mũi của nàng chóp mũi, nàng ngẩng lên liền nhìn Lục cơ bưng một chén canh chim trĩ nóng hôi hổi đặt trên bàn.
Phất Dao mới phát hiện giờ nàng ta hoàn toàn không giống bộ dạng trước đó, mắt to mà kiều mỵ, ngũ quan tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ phong tình.
Phất Dao liên tục khen: “Không tệ không tệ, so với gương mặt ngươi hoá trang bữa trước quả đẹp hơn rất nhiều.”
Lục cơ hơi cúi xuống, ngượng ngùng cười nói: “Phu nhân quá khen, con chẳng qua là dong chi tục phấn, sao dám so với phu nhân dù chỉ một xíu.”
Phất Dao lập tức nhíu mày: “Ngươi có thể đừng gọi ta là phu nhân không?” Yểm Nguyệt yêu nghiệt khỏi bàn, đánh thì đánh không lại, hắn muốn kêu thế nào nàng mặc kệ hắn, nhưng theo cách gọi của nhân giới, nàng tốt xấu là hoàng hoa đại khuê nữ, thuần khiết, cái danh phu nhân này nàng gánh không nổi .
Lục cơ nghe vậy, lập tức sợ hãi, cúi đầu quỳ xuống nói: “Phu nhân con làm sai chuyện gì ạ? Xin phu nhân cứ nói thẳng.”
Nàng ta sao thích quỳ quá. Phất Dao lập tức dìu Lục cơ đứng lên, khẽ thở dài, “Không có, ta có không phải có ý này…”
Ngẫm lại dù sao nàng sớm muộn gì cũng rời đi, thôi kệ: “Quên đi, tùy ngươi vậy.”
Lục cơ nhẹ nhàng thở ra, “Dạ, phu nhân.”
Phất Dao uống canh trong chén, một lát sau đột nhiên nhớ tới, “Khu hoang dã không phải không có chim bay cá nhảy sao? Làm sao có thể có chim trĩ?” Từ khi nàng tới đây mỗi ngày đều được uống canh chim trĩ , so với hương vị của chim trĩ trong Thiên Cơ các của Lưu Diên còn thơm ngon hơn, nhưng Thương Mạch không phải nói… Nơi đây không có chim, cá ư?
Lục cơ hơi giật mình, đột nhiên cúi đầu ấp úng: “Con cũng không rõ, chỉ biết… Chủ nhân ra ngoài bắt về.”
Phất Dao cảm thấy nét mặt của nàng ta có chút kỳ quái, bất quá nàng ta không muốn nói, cũng không ép buộc, tiếp tục cúi đầu uống canh.
Lục cơ đột nhiên mở miệng: “Kỳ thật, chủ nhân đối với phu nhân thật sự rất tốt, chúng con chưa từng có thấy người đối tốt với ai như thế, phu nhân thật có phúc.” Bên trong giọng nói tràn đầy sự hâm mộ.
“Ừm.” Phất Dao lẳng lặng uống canh, trong lòng chỉ mong không phải là thật, nếu không… Nàng chậm rãi thở dài.
Suy nghĩ một chút, nàng hỏi: “Chủ nhân các ngươi từ nhỏ đã ở Khu hoang dã sao?”
Lục cơ đáp: “Chuyện này con không rõ, tuy nhiên trước đây có nghe Mị tỷ tỷ nói qua, chủ nhân sau khi sinh trời giáng hỏa dã, phong lôi, chịu ba đại thiên kiếp, nhưng chủ nhân vẫn sóng sót vượt qua, nên giờ mới cường đại.”
Phất Dao chậm rãi buông bát, nhẹ nhàng lau khóe miệng, chỉ sợ trước khi sinh ra kiếp nạn còn nhiều hơn.
Quỷ mị sinh con vốn là thiên lý khó dung, hơn nữa trong người hắn chảy dòng máu của Yêu ma cùng Quỷ mị, từ lúc trong cơ thể mẹ đã tồn tại hai lực lượng nước lửa phản phệ, còn phải chịu đựng đủ kiểu thiên kiếp tra tấn, có thể sống sót quả không dễ, bản thân mẫu thân hắn… Ài, khó trách tính tình hắn kỳ quái như thế… Phất Dao giật mình phục hồi tinh thần, cười tủm tỉm nhìn Lục cơ, “Ngươi hầm canh uống ngon lắm, nơi này không còn việc gì, ngươi lui xuống đi.”
“Dạ.” Lục cơ bưng bát lui xuống.
Bên ngoài phòng Phất Dao nối liền thư phòng và kho bảo vật, Phất Dao xưa nay đến hai chỗ đó , rất ít khi đến các phòng khác.
Ngồi mãi chỗ này không nghĩ được cách thoát thân, không bằng đi tìm kiếm một phen, nói không chừng có thể tìm ra chỗ kết giới yếu, hơn nữa pháp lực nàng đã cơ bản khôi phục, nếu quả thật có thể tìm ra điểm yếu kết giới, nhân lúc trăng mờ gió lớn bỏ trốn mất dạng cũng xem là thượng sách.
Phất Dao đi trên hành lang dài, càng cảm thấy thì ra động này to phi thường, mặc dù quanh quanh co co, nhưng mỗi gian phòng đều tương tự nhau như một mê cung, nàng vừa đi vừa ghi nhớ địa hình, ước chừng qua nửa nén hương, đột nhiên nhìn thấy một nơi khác biệt, hoàn toàn không giống những nơi khác lịch sự tao nhã, hay là… nơi này có lối ra?
Phất Dao đang nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương, nơi đây có người?
Nàng quyết định đi vào tìm tòi. Theo hướng âm thanh, nơi này âm u ẩm ướt hơn những chỗ khác, trong không khí lạnh lẽo thậm chí còn có mùi máu tươi càng ngày càng đậm, dưới chân đường cũng trở nên hẹp dần, gần chỉ đủ một người đi qua, thường xuyên có gió lạnh thổi u u qua khe hở trên thạch bích.
Phất Dao cân nhắc, liền dùng ẩn thân đại pháp giấu thân hình, để che hoàn toàn hơi thở, nàng lấy ra một đan dược ăn vào.
Nàng tiếp tục đi, rốt cục phát hiện chỗ quẹo trái phía trước là nơi vị trí tiếng kêu thảm thiết vọng lại, một nhà lao rất lớn hiện ra trước mắt.
Bên trong nhà lao giam giữ mười mấy yêu ma máu chảy đầm đìa, nam nữ già trẻ đều có, còn người ngồi bên ngoài cười nhẹ chính là Yểm Nguyệt.
Nhìn hắn mệt mỏi nhìn chằm chằm người trong lao hỏi tên yêu ma mắt đỏ bên cạnh, “Đây là đám cuối cùng?”
Tên đó lạnh lùng đáp: “Dạ.”
“Tốt, mau chóng lấy máu bọn chúng, sau đó hút nguyên thần ra cho ta.”
“Dạ.”
Tên yêu ma mắt đỏ vừa đáp lời vừa nhe răng cười đi về phía nhà lao, người trong lao thấy hắn chậm rãi tới gần, đều hoảng sợ liều mạng giãy dụa lui về phía sau, họ không ngại tàn phá thân thể trên mặt đá thô gập ghềnh xuất hiện vô số vết máu dữ tợn.
Hầu hết họ đều dùng hết lực toàn thân lui về sau, chỉ duy nhất một nữ tử có gương mặt thối rữa liều mạng vùng vẫy về phía trước, vất vả mãi cho đến nắm được cổ chân tên mắt đỏ, cất giọng yếu ớt, “Cầu xin…cầu xin ngươi… thả con gái của ta…cầu xin ngươi…”
Tên mắt đỏ hung hăng liếc nàng ta, rồi đá mạnh văng cánh tay đang chảy máu đầm đìa của nàng ta, nặng nề bước qua, giọng lạnh lẽo khinh thường: “Phế vật, lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!”
Dứt lời, hắn cười gian đi về phía một đứa trẻ, nữ tử dưới chân hắn dùng hết sức lực cuối cùng, khó khan lê người đến chỗ Yểm Nguyệt đang ngồi, nàng ta đưa tay che kín những vết máu dữ tợn trên mặt, giọng khàn khàn: “Cầu xin ngài… Quỷ Vương… ngài giết ta đi… cầu xin ngài buông tha con gái ta…”
Yểm Nguyệt hơi nhướng mắt, cười yêu dã, sau đó lập tức như không nhìn thấy gì hết uống thứ trong chén, thản nhiên nói: “Ngươi đang trình diễn tiết mục mẹ con tình thâm? Đáng tiếc, bổn vương ghét nhất là tiết mục này.”
Nói xong ánh mắt liếc về đứa trẻ, “Bất quá ta sẵn lòng cho nó một cái chết vui vẻ.”
“Không…” Nữ tử hoảng sợ xoay lưng, phát ra tiếng kêu thê lương khàn cả giọng.
“Dừng tay.” Phất Dao như con gió ào đến bên tiểu cô nương, một chưởng đánh ra, yêu ma mắt đỏ tức thì bị văng ra xa vài thước.
Yểm Nguyệt dời mắt về gương mặt lạnh lẽo của Phất Dao, mở miệng: “Thì ra là phu nhân, làm sao nàng đến được đây?”
Mắt Phất Dao chứa đầy tức giận, giọng lạnh lùng: “Ngươi đối với con nít cũng ra tay được?”
Khóe miệng Yểm Nguyệt khẽ cười chế giễu, “Người Tiên giới các nàng không phải luôn luôn lấy việc trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình sao? Ta đang giúp nàng giết nhiều yêu ma một chút, chẳng lẽ nàng không nên cảm tạ ta?”
Trong mắt Phất Dao lóe lên ánh lửa sáng quắc, nhìn thẳng vào hắn, “Ta giết toàn bộ yêu ma là vì chúng giết hại sinh linh Lục giới, còn ngươi chẳng qua là bắt những yêu ma pháp lực kém hơn ngươi gấp mấy lần, chúng không thể đánh trả lực mà thôi. Ta biết ỷ mạnh hiếp yếu là cách sinh tồn của Yêu ma giới, nhưng ngươi có cần ngay cả đứa trẻ cũng không buông tha?”
Nàng vẫn nghĩ mặc dù hắn vui buồn thất thường, nhưng không đến mức hết thuốc chữa, nay thấy hắn ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng không tha, nàng giận không thể át, mới hiện thân ra tay.
Mắt hắn đột nhiên giấu kín sự hung ác, hắn đứng lên đi tới trước mặt Phất Dao trầm giọng nói, “Trẻ con thì sao? Nàng cũng biết Yêu ma giới cho tới bây giờ đều là thắng làm vua, bọn chúng pháp lực thấp kém, cho dù ta không động thủ, cũng sẽ có yêu ma động thủ, ta vì sao phải để người khác được lợi?”
Phất Dao cười lạnh phản bác hắni: “Ngụy biện! Nếu người pháp lực thấp kém là ngươi, ngươi còn có thể nói như vậy sao?”
Mặt hắn âm trầm, nhả từng một chữ một: “Nếu ta bình thường đúng như bọn chúng, cho dù là nguyên thần tịch diệt cũng là số mệnh cho phép, chẳng trách người khác, đây là luật sinh tồn ở Yêu Ma giới, người tự xưng là chính đạo như nàng biết sao?”
Dứt lời, hắn vung tay lên, tiểu cô nương cùng mẫu thân cô bé nháy mắt như mảnh sứ vỡ vụn, biến mất vô tung vô ảnh, hai viên nguyên đan sáng ngời rõ ràng trong bàn tay hắn.
Phất Dao giận dữ, vung một cái tát, nháy mắt xuất hiện dấu bàn tay năm ngón trên tuấn nhan trắng nõn củaYểm Nguyệt.
Yểm Nguyệt chậm rãi quay đầu, máu tươi từ miệng hắn giác chậm rãi chảy xuống, khóe môi dần dần nở nụ cười yêu dã cực điểm.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, giọng mềm nhẹ như đang dỗ trẻ nhỏ, lại lộ ra lạnh lẽo: “Phu nhân biết không? Mấy vạn năm qua chẳng có bao nhiêu người dám đánh ta, bao gồm nàng cũng chỉ c1o hai người mà thôi, trong đó một người sau đó bị ta tra tấn sống không bằng chết, rồi bị hút nguyên thần nội đan, phu nhân có muốn kết cục như vậy?”
Phất Dao nhìn chăm chú hắn, mắt như có lửa, giọng lại vô cùng thanh thản: “Ngươi muốn nuốt nguyên đan của ta thì làm đi.”
Hắn yên lặng, sau một lúc lâu hừ lạnh một tiếng, hơi nheo mắt, “Nàng không sợ sẽ chết ngay bây giờ?”
“Quả có sợ, ” nàng liếc nhìn hắn rồi nhìn qua phía khác, thản nhiên nói, “Bất quá… kẻ bổn tọa đối mặt là đại Mị yêu vạn năm giết người không chớp mắt, cho dù ngươi thật sự muốn hút nguyên thần của ta cũng không đáng kinh ngạc. Ta lại đánh không lại ngươi, phản kháng hiển nhiên vô dụng. Đều đã đến lúc này, sợ sệt càng không có tác dụng, bổn tọa không tin ngay cả một đứa trẻ còn không tha thì yêu ma sao có lòng thương hại.”
Mặt hắn đột nhiên nở nụ cười sâu thẳm khó dò, “Hửm? Nàng không định cầu xin ta tha mạng cho?”
“Nếu ngươi muốn hút nguyên thần của ta, cho dù có cầu xin ngươi, cũng chỉ khiến ngươi không công mà sảng khoái một trận, bổn tọa khinh thường những kẻ vì lợi ích toàn cục mà tạm nhân nhượng, ngươi muốn giết thì cứ giết.”
Hắn đột nhiên nhẹ nhàng vuốt tóc đen trên trán nàng, yêu khí trong mắt yêu dần dần tan, không giận còn cười nói, “Phu nhân đúng là người đặc biệt trong thiên hạ, làm ta có lúc đem nàng ra bầm thây vạn đoạn, khi thì lại hận không thể đem nàng đặt vào lòng bàn tay, nàng nói ta nên làm thế nào cho phải? Hử?”
Tay hắn lập m ơn trớn cổ nàng: “Cổ của nàng cho dù có cắn cũng là mỹ vị ngon miệng, tuy nhiên giữ lại li3m m*t càng hợp tâm ý bổn vương.”
“Ngươi không giết ta?” giờ phút này trong mắt Phất Dao hoàn toàn kinh ngạc, lấy tính tình của hắn, vừa rồi hẳn là đã chạm tới cực hạn của hắn sao có thể dễ dàng tha thứ?
“Nàng muốn chết lắm à?” Hắn cười như không cười nhìn nàng.
Phất Dao lặng im, sau đó không nói một câu xoay người rời đi.
“Chậm đã, ” hắn giữ chặt nàng, một tay để lên mặt của nàng, nhìn chằm chằm nàng nói từng chữ “Nàng thật sự chán ghét ta giết người như thế sao?”
Phất Dao hoàn toàn đoán không ra tâm tư của hắn, liền quyết định nên ngậm miệng lại thì hơn.
Hắn cũng lẳng lặng không nói lời nào, sau một hồi mới nâng cằm nàng lên, phút chốc cười đến hồn xiêu phách lạc, “Nếu phu nhân thật sự không vui, thì ở lại ngăn ta đi.”
Phất Dao kinh ngạc nhìn hắn, vẫn tuấn nhan yêu dã tuyệt sắc đến cực điểm, chỉ là trong mắt hắn có gì đó sâu thẳm khiến nàng nhìn không thấu.
Đêm buông xuống, không khí hơi có chút mát mẻ